• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên hôn mê ba ngày lền không tỉnh, cứ mê man như thế miệng luôn lẩm bẩm kêu đau, lần này Hàn Nguyên Phong không gọi bác sỹ tới mà gọi cho Nhất Thiên anh mới đi công tác từ nước ngoài trở về.

Sau khi khám tổng quát cho cô Nhất Thiên chạy tới gần Nguyên Phong hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ trên chiếc giường gương mặt xinh đẹp giờ đỏ bừng bờ môi mấp máy như có như không, Nhất Thiên lên tiếng:

_ Nguyên Phong! thể trạng cô ấy rất yếu không được thêm được bất kì một sự dày vò nào nữa nếu không...

Nguyên Phong cắt ngang:

_ Bắt buộc phải cứu.

_ Do cơ thể suy nhược kèm theo ý thức sống của cô ấy không còn nên đây là tâm bệnh là không muốn bao giờ tỉnh dậy nữa...

_ Không còn cách nào nữa sao?

_ còn!

Nguyên Phong gấp gáp:

_ Nói!

Nhất Thiên nhìn thấy hết biểu cảm của Nguyên Phong anh lắc đầu nhẹ giọng:

_ Lấy tâm bệnh trị tâm bệnh, một là điều mà cô ấy yêu nhất hai là điều mà cô ấy ghét nhất.

Nguyên Phong trầm ngâm từ ngày đầu gả vào Hàn Gia, Anh chỉ biết An Nhiên rất yêu anh không từ thủ đoạn để kết hôn với anh, còn cô ghét gì nhất anh cũng chưa từng quan tâm, nhưng có một lần anh lấy trại trẻ mồ côi ở thành phố B ra uy hiếp cô ép cô anh đã mang được cô trở về,liệu lần này anh làm như vậy cô có vì bọn trẻ mà lấy lại tinh thần để tỉnh lại hay không???

Nhất Thiên nhìn cô nằm trên giường bất giác trái tim nhói đau, cô gái đáng thương, em đã chịu quá nhiều đau khổ, anh trách bạn mình không biết trân trọng cô, giờ nhìn cô mỏng manh nằm đó không còn như con thỏ nhỏ chạy nhảy vui cười nữa ai nhìn vào cũng nhói lòng, anh quay qua Nguyên Phong:

_ Cánh tay cô ấy đã bị phế e là cả đời này không thể vận động được như bình thường nữa, có thể nhìn bề ngoài không ai phát hiện ra nhưng cô ấy sẽ không thể cầm bất kì một vật nặng nào.

Nhất Thiên dừng lại để lắng nghe thái độ của Nguyên Phong nhưng thấy anh vẫn trằm mặc đứng đó đành lên tiếng tiếp:

_ Nguyên Phong hãy dừng lại trước khi quá muộn, đừng để đánh mất rồi lại phải cả đời sống trong hối tiếc.

Nói rồi Nhất Thiên rời đi để lại Nguyên Phong đứng đó, anh từ từ đi tới bên giường ngồi xuống cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, sao tay cô lại lạnh như thế, không có chút hơi ấm nào cả. Cảm xúc trong anh sáo trộn, anh phải tìm mọi cách để cô tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp giờ nằm đó, không có ý muốn tỉnh lại,cô muốn cứ thế mà rời đi

_" Em hận tôi như vậy sao? thà chọn cái chết cũng không muốn bên cạnh tôi"

_...

_" Tại sao khi tôi dần dần tiếp nhận em thì em lại phản bội "

_...

_ " Tại sao lại chọn cách phản bội, "

Đối với anh hành động phản bội là giới hạn của anh, mấy năm liền trong Ưng Bang anh đã triệt đường sống của biết bao nhiêu kẻ phản bội anh, có kẻ chết, có kẻ nhà tan cửa nát vì dám bán đứng anh.

Giờ tới lượt cô khi anh chọn tin tưởng thì cô lại lừa dối anh, anh mắt âm trầm rét lạnh của anh nhìn khuôn mặt cô như tiếc là không thể dùng tay bóp nát nó, gương mặt đơn thuần nhưng lòng dạ rẻ mạt, cô không được phép chết phải sống phải chuộc lại tất cả những việc xấu xa mà cô đã làm.

Anh nhẹ nhàng cúi xuống sát tai cô nhẹ giọng nói " An Nhiên cô mau tỉnh dậy cho tôi nếu không tôi sẽ cho người san băng cô nhi viện ở thành phố B của Dì Hạ."

_ Cô không được phép chết nếu cô dám chết thì mấy chục đứa trẻ ở cô nhi viện sẽ bị đuổi ra đường làm ăn xin.

Anh vừa thì thầm vừa nhìn chăm chú biểu cảm của cô, đôi lông mày đang thả lỏng chợt nhăn lại đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàng lông mi rung nhẹ, anh biết mình đã chạm đúng điểm yếu của cô lại tiếp tục thì thầm:

_ Lệ Vũ bạn của cô đang có một tương lai rất đẹp, cô có muốn phá hủy nó không tôi giúp cô một tay.

An Nhiên đang trong giấc mộng mơ hồ của quá khứ, chợt nghe có tiếng của người nào đó như ma quỷ muốn phá hủy tất cả người thân của cô, muốn đuổi mấy em nhỏ của cô ra đường mi tâm cô nhíu chặt lại, ngực rất đau đau tới mức không thở nổi, cô cố gắng mở mắt xem đó là ai mà không nổi, hình ảnh mơ hồ xa xôi, tiếng của người đó rất quen thuộc xen lẫn tiếng trầm ấm của anh trai nhỏ năm nào cố gắng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, bật khóc nức nở tiếng khóc của cô như đau xé lòng kèm tiếng nỉ non rất khẽ:

_ Anh ơi! em là An Nhiên,

_ Anh thất hứa rồi, bảo em chờ mà lại không về.

_ Anh ơi anh nhận nhầm người rồi đó không phải là em.

_ Anh ơi em muốn được ăn kẹo bông gòn

_ Anh ơi...!!!

Nguyên Phong nhìn biểu cảm của cô lúc này anh biết mình đã làm được,đã kéo cô từ tay thần chết trở về,cố gắng để tai mình gần miệng cô nghe tiếng nỉ non của cô nhưng không nghe rõ ràng được. Chỉ nghe được từ miệng cô hai chữ " Anh Ơi " mà hắn ta là ai anh cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK