Vừa đi bà còn vừa nói chuyện với con dâu: “Làm người nha, tuyệt không thể làm chuyện thâm hiểm độc địa, nếu không sẽ báo ứng lên người con nhỏ.”
“Ai làm việc trái với lương tâm, chắc chắn trong nhà sẽ có gái lỡ thì không gả ra được!”
“Còn Phượng Hoàng trên núi, nhổ vào! Chỉ sợ là một con gà rừng đeo hoa tự cho mình là Phượng Hoàng.”
“Mày đang nói ai đấy!”
Bà Hàn chống khung cửa mắng, tức giận tới tay run lên:
“Mày nói ai! Mày đúng là lão độc phụ, cũng không sợ ngày sau con trai sinh con không có lỗ đít! Trù nhà mày sinh được con gái đều dâm đãng, ti tiện!”
“Mẹ.”
Nếu không phải Hạnh Hoa dẫn theo Xích Cước đại phu tới, chắc bà Hàn còn có thể chống khung cửa mắng thêm một hồi.
Như vậy rồi mà bà Hàn còn chưa thấy thỏa mãn, nắm chặt cánh tay Hạnh Hoa mắng:
“Kêu mày đi mời đại phu, mày đi đâu chậm vậy! Có phải mày không muốn con trai tao được sống an lành không!”
“Con tao số khổ quá! Tất cả đều do độc phụ như mày! Tao bóp chết mày, con đĩ ti tiện lang tâm cẩu phế này!”
Bên ngoài phòng là giọng nói hùng hổ của bà Hàn, trong phòng, Hàn Cánh đang đút Thần Thần ăn bánh đào mềm.
Bánh đào mềm được làm từ bột mì, dầu mỡ, hạt mè, đường cát trắng và trứng gà, là món ăn rất tinh tế.
Vào miệng xếp giòn, hương vị ngọt ngào. Cắn nhẹ một cái đã rớt một miếng, nhai thêm mấy cái, bánh đào mềm lập tức tan trong miệng, hương mè và bột mì lấp đầy khoang miệng.
Nửa kg chỉ được mấy miếng, còn ít hơn một phiếu lương.Đặt ở gia đình bình thường, nếu dùng tiền lương mua một kg bánh đào mềm, sợ rằng sẽ hết mất hơn phân nửa lương.
Thần Thần vốn còn nhỏ, không nhớ rõ chuyện. Lúc còn theo mẹ ruột, bà ấy cũng không quá cưng chiều cô bé, cho nên cũng không nỡ bỏ tiền ra mua bánh ngọt như thé này cho cô bé ăn.
Càng không cần phải nói tới hơn một năm nay phải sống khổ cực, đương nhiên chưa từng được ăn bánh đào mềm.
Bỗng có miếng bánh được đưa tới bên mép. Ngửi mùi hương thơm ngọt bay từ trên bánh tới, Thần Thần nuốt nước bọt, ôm cánh tay Hàn Cánh bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ tay Hàn Cánh, nuốt ngấu nghiến, ăn mà không ngẩng đầu lên.
Hàn Cánh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, ôm Thần Thần đút cho cô bé từng miếng từng miếng bánh đào mềm trông còn lớn hơn mặt cô bé.Đút bánh xong anh lại cho con gái uống thêm nửa ly nước nhỏ rồi mới dỗ con gái đi ngủ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ tới đỏ bừng của con gái, trái tim Hàn Cánh trào dâng cảm giác áy náy sâu đậm.
Anh hôn lên bàn tay nhỏ của con gái, nửa nằm trên giường, đầu óc suy nghĩ chuyện tương lai.
Danh Sách Chương: