Tiểu Số Điểm là một cửa hàng chuyên bán đồ trẻ em quốc doanh nằm trên phố đi bộ Nam thị, rất rộng, bên trong bán quần áo cho trẻ em từ 0 tới 12 tuổi.
Chất lượng thượng thừa, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả rõ ràng.
Ngoại trừ một số ít gia đình cán bộ, nhà bình thường nào nỡ bỏ tiền mua quần áo cho con ở tiệm này.
Mạnh Ninh đúng là ngoại lệ, cô không biết dùng máy may, cũng không biết may đồ.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ học may, đương nhiên cũng không muốn làm phiền người khác.
Trong mấy năm nuôi Đông Đông, cô áp dụng chủ nghĩa phú dưỡng tinh dưỡng.Đồ có thể ít, nhưng phải tinh tế.
Gió thu thổi bay lá cây trên đường, cũng thổi bay khăn quàng cổ ngắn của Đông Đông.
Sợi len nhỏ trên khăn quàng cổ ngắn đâm vào mặt cậu bé, khiến cậu bé ngứa ngáy, không đau, còn khá thú vị.
Suốt quãng đường, Đông Đông đều đang đổi góc độ đâm của sợi len, trên không trung trống vắng lưu lại từng chuỗi tiếng cười giòn giã của Đông Đông.
Giẫm lên hai bậc thang trước cửa, Mạnh Ninh nắm lấy bàn tay nhỏ của Đông Đông:
“Không được phép ầm ĩ, chút nữa phải ngoan ngoãn thử đồ, về nhà chị sẽ nấu món ngon cho em.”Đông Đông kéo khăn quàng cổ ngắn xuống dưới cổ, lộ ra gương mặt đỏ ửng tròn vo, đầy ý cười: “Vâng ạ.”Đẩy cửa ra, còn chưa bước vào, Mạnh Ninh đã nghe được giọng mất kiên nhẫn của người bán hàng."Đồng chí, chúng tôi đã tìm rồi, trong tiệm chúng tôi chỉ có bộ này thích hợp. Nếu đồng chí không thích lắm thì mời đi đi thôi.”
Tiếp sau là giọng nói thanh lãnh xa cách, dường như có hơi bất đắc dĩ:
“Được rồi, vậy làm phiền viết phiếu, thuận tiện lấy đôi giày giúp con gái tôi.”
Người bán hàng càng mất kiên nhẫn: “Không thể mặc thử, anh cứ nói thẳng số đo của con anh đi.”
Giọng của người đàn ông nghe có vẻ không chắc chắn: “13cm, cũng có thể là 14cm.”
Mạnh Ninh đi từ sau lên trước, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn kình sấu, eo lưng ưỡn thẳng cực, đứng thả lỏng.
Cô hơi hoảng thần, luôn cảm thấy người này trông rất quen.
Khi đi lướt qua người đàn ông, Mạnh Ninh không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn.
Là anh.
Là người có vẻ không hợp với sự náo nhiệt ồn ào của thành phố này.
Lúc này, trong ngực anh ôm một cô bé, tóc rối bù, trên người khoác áo khoác quân đội màu xanh cực lớn.
Cô bé nằm trên đầu vai Hàn Cánh, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt mà u mê, nhút nhất liếc cô.
Mạnh Ninh cười cười thiện ý. Cảm giác được tầm mắt của Hàn Cánh rơi xuống trên người mình, cô lễ phép gật đầu với Hàn Cánh.
Danh Sách Chương: