Hà Ba nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Đông Đông, tức giận nói: “Tiểu quỷ cơ linh.”Đông Đông dễ tính, cũng không giãy giụa.
Chờ khi Hà Ba véo xong cậu bé còn cười ha hả xoa xoa mặt mình, sau đó lại chạy tới trước mặt Mạnh Ninh:
“Chị, mới vừa rồi chị làm gì trong bếp vậy?”
“Kẹo đậu phộng.”
“Ăn ngon lắm ạ?”
Mạnh Ninh còn chưa mở miệng, Trần Bình đã cười nói: “Tay nghề của chị em thế nào, em còn chưa rõ sao?”
“Hơn nữa chị em toàn dùng đồ tốt, đậu phộng, hạt mè, táo đỏ, đường trắng lại thêm dầu, có thể không ngon được sao?”
“Chỉ riêng ngào đường đã ngào tới tận trưa, trong phòng bếp bay toàn vị ngọt. Chị thấy, món này rất thích hợp với đám nhóc bọn em.”Đông Đông nuốt một ngụm nước bọt, mạnh tay khép lại bọc sô cô la đã mở được một nửa, nhìn Mạnh Ninh đầy mong chờ:
“Chị, em muốn nếm thử.”
Trần Bình chọc cậu bé: “Không ăn sô cô la nữa?”Đông Đông tinh quái mà đặt sô cô la vào trong túi: “Không ăn, em thích ăn đồ ăn chị em làm nhất.”
“Thích ăn cũng không cho em ăn.”
Trần Bình mới vừa dứt lời, khuôn mặt tròn vo của Đông Đông đã hiện rõ vẻ thất vọng mất mát.
Nhưng Đông Đông hiểu chuyện cực kỳ, biết mấy thứ này không thể ăn, còn phải mang đi bán.
Chỉ khi bán được, mình với chị gái mới có tiền sinh sống.
Vì thế, Đông Đông cũng không tức giận, mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, lại móc sô cô la trong túi ra:
“Không sao đâu, em ăn sô cô la là được rồi. Sô cô la cũng rất ngon.”
Mạnh Ninh không nhìn nổi nữa, xoa xoa khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn của Đông Đông:
“Đừng nghe chị Bình Bình chọc em, chỉ là bánh đậu phộng còn chưa để nguội, em ngoan ngoãn chờ tới chiều là có thể ăn.”Đông Đông lại vui vẻ trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười: “Em sẽ ngoan, em chờ tới lúc lại ăn.”
Hà Ba duỗi tay đè nhẹ lên cái đầu nhỏ của Đông Đông, ánh mắt nhìn Mạnh Ninh, cuối cùng cũng chen miệng vào được: “Nấu xong rồi?”
“Ừm, chỉ cần chờ thêm hai giờ nữa là được. Dựa theo yêu cầu của anh, em đã cắt thành bánh rộng cỡ móng tay, dài cỡ một ngón tay, phân bốn. Có chừng mười lăm hai mươi cân.”
Mạnh Ninh nhẹ giọng hỏi một câu: “Có phải chúng ta làm hơi nhiều rồi không? Bánh đậu phộng này cùng lắm cũng chỉ để được một hai tuần, nếu để lâu sẽ không còn giòn nữa.”
“Không nhiều lắm. Đừng lo, có thể bán hết được.”
Giọng Hà Ba rất chắc chắn, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Đại công thần, em cứ chờ đếm tiền đi.”
Mạnh Ninh nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Cô và Hà Ba hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, có lời có lỗ.
Nhưng có một điểm, cô rất hiếm khi can thiệp vào việc buôn bán của Hà Ba với bên ngoài.
Danh Sách Chương: