- Thật luôn? Chàng thực sự là nữ nhân này!
Hồ Điệp Y bất ngờ đến thốt lên một tiếng, Phong Linh Nhi mồ hôi đổ ào ào vội la lên như mỹ nhân bị nam nhân dồn vào chân tường
- Điệp Y à, nàng đừng có làm bậy a, ta thực sự không chịu nổi đâu!
Hồ Điệp Y cười cười, lém lỉnh hỏi
- Có gì mà không được, bấy lâu nay chàng nhìn của bốn người chúng ta, cái gì cũng làm qua, tại sao thiếp không thể nhìn của chàng chứ?
- Nhưng mà…không được a
Hồ Điệp Y lúc này đã không thèm quan tâm, bàn tay thon thả từ từ đặt vào cấm khu
- Vũ Lôi Phong, ngươi trong Thiên Âm Cung có nhìn lén nữ nhân trong đó không hả?
Vừa nói, Hồ Điệp Y vừa vuốt ve một chút trên khu vực cấm địa
Phong Linh Nhi có cảm giác mình bị một luồng điện chạy dọc toàn thân, thì ra đây là cảm giác của nữ nhân khi bị chạm vào đó sao?
- Ta không có nhìn lén, trong Thiên Âm Cung có một luật lệ, cứ năm giờ chiều sẽ cùng nhau đi tắm suối a, ta là nhìn trực tiếp, không hề nhìn lén!
- A….!
Vừa nghe Phong Linh Nhi nói xong, Hồ Điệp Y tay có chút run, miết mạnh vào khu vực nhạy cảm nhất của người phụ nữ một cái
- Hay lắm! Hóa ra nửa năm qua chúng ta mòn mỏi đợi ở Phong Lôi Môn, ngươi đi ngắm gái a, quá kích thích, quá sảng khoái, còn đi tắm suối chung! Khi xưa chúng ta cũng không có đãi ngộ như vậy đi!
Hồ Điệp Y nghiến răng cười, đối với Phong Linh Nhi, nụ cười này so với tử thần đòi mạng còn khủng khiếp hơn
Một ngón tay dần dần tiến vào động sâu ẩm ướt
- A….Điệp Y! Đừng có nghịch nữa mà, ta xin lỗi! A…..Ưm….Hừ hừ hức
Hồ Điệp Y sảng khoái nghe những thanh âm từ bản năng của Phong Linh Nhi, nàng nghịch ngợm hỏi
- Sao vậy? Cảm thấy thích lắm hả? Lúc trước đối với chúng ta ngươi còn dùng tận hai ngón cơ đấy, để ta cho ngươi thử cảm giác đó nhé!
- Uây! Đừng nghịch dại a, ta không đùa đâu! Ấy! Thật luôn hả? Á….Cứu mạng a!
Hai ngón tay của Hồ Điệp Y đã tiến vào, không ngừng nhúc nhích trong không gian ẩm thấp
Phong Linh Nhi đã triệt để muốn phát điên, ngăn cản bản thân không phát ra những thanh âm kỳ lạ, hai cái ngón tay kia tạo cho nàng cảm giác vô cùng khó tả, các cơ quan như tan chảy ra, toàn bộ xúc giác dồn hết về phía dưới. Các cơ bắp nửa thân dưới như không còn nghe theo lời mình nữa
Cùng lúc đó, ở thanh quản không ngừng phát ra những thanh âm như thiên nhiên, Phong Linh Nhi vẫn luôn muốn kìm chế lại, nhưng bản năng lại vô cùng ngược đãi nàng
- Ồ! Chàng có vẻ thích chuyện này a. Cũng đúng! Chúng thiếp xa chàng nửa năm nay cũng khá nhớ loại cảm giác này, nhưng chàng thì lại đi tắm suối cùng hàng trăm mỹ nữ a, hay thật!
- Chàng có biết rằng, vì nhớ nhung chàng, chúng thiếp mỗi tối đều trằn trọc không cách nào ngủ ngon, đôi lúc phải tự giải quyết không? Chàng thì đi học đàn trong chốn bồng lai, để lại bốn người chúng ta cô đơn…
Hồ Điệp Y cũng thực sự giận rồi, trong mắt khẽ đỏ lên một chút ngấn lệ, ngón tay trong thân thể Phong Linh Nhi cũng dần chuyển động nhanh hơn, nàng cũng không nhịn được mà tay kia chạm vào thân thể mình.
- Ưm…..
…
Hoa Bách Hợp nở rộ, nhưng trong mắt Tiểu Na, đây vẫn là một cảnh đầy ý vị Ngôn Lù….À nhầm…Ngôn Tình.
…
Hơn nửa canh giờ sau, những người bên ngoài vô cùng tò mò, không biết hai người kia làm cái gì trong đó mà lâu như vậy không có động tĩnh
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Trần Lệ không ngừng tưởng tượng ra đủ thứ đen tối, nhưng không nghĩ đến mức độ đen tối đến tận cùng bên trong không gian lung linh đầy ánh đèn kia
Tiểu Na run rẩy nhìn máy quay phim, trong lòng vô cùng cao hứng vì thước phim cực kỳ sống động trước mắt
Một cảnh tượng cực kỳ diễm lệ, nếu có nam nhân nào nhìn thấy cảnh này không chừng sẽ phun máu mũi thành hai cột lớn mà ngất mất
Hai tuyệt thế mỹ nữ, một người thánh khiết thoát tục như tiên tử, một người kiều mị phong hoa tuyệt đại đang hoàn toàn không một mảnh vải che thân, hai đôi môi không rời lấy nhau một khắc nào, đôi đầu lưỡi quấn lấy nhau không ngừng uốn éo, mỹ nữ như tiên tử với mái tóc ánh kim màu lục kia hay tay không ngừng chuyển động bên trong u cốc của cả hai.
Một người tuyệt diễm phong tình vạn chủng kia thì bị một cái dây leo trói chặt hay tay sau lưng, cả hai người không ngừng hưởng thụ cảm giác như lên tiên cảnh, thanh âm gợi tình vang vọng khắp không gian đèn mờ lung linh lãng mạn dưới bãi cỏ xanh rì
Không biết qua bao lâu, dây trói trong tay của Phong Linh Nhi cũng đã bị nàng bứt cho đứt thành vạn đoạn, hai tay không ngừng di động khắp toàn thân của đối phương
Lại thêm một nửa canh giờ nữa, Hồ Điệp Y lúc này đã không còn tự làm cho chính mình nữa rồi, Phong Linh Nhi đã hợp tác thay thế nàng công việc kia, cảnh tượng vô cùng xuân sắc
- Điệp Y! Ta….sắp…..
- Thiếp cũng…..!
Bùng nổ!
Hai thân thể mãnh liệt run lên…
Nụ cười hạnh phúc nở rộ trên môi cả hai, ánh mắt đầy thỏa mãn
- Chàng thích không?
- Xúc cảm không tệ, nhưng ta không dám lần nữa đâu!
- Sao lại không? Thiếp cho chàng mệt chết luôn!
Phong Linh Nhi cùng Hồ Điệp Y hôn nhau thêm một lúc, hiện tại cả hai mới dần trở lại thanh tỉnh
- Điệp Y à, cái này có chút không thích hợp nha!
Cảm nhận Hồ Điệp Y đang dần trở nên bạo dạn hơn, Phong Linh Nhi không khỏi đẩy nàng ra, dù trong lòng cũng rất muốn
Hồ Điệp Y cười hì hì, nàng tinh quái nói
- Ta chọc chàng một chút thôi, nơi đây đông người nên không thể chuyển Huyết Băng Phách Lôi Liên cho chàng được! Đành dùng cách này.
- Chuyển Huyết Băng Phách Lôi Liên cho ta? Để làm gì?
Hồ Điệp Y nói
- Lần này chắc chắn rắc rối của chúng ta sẽ rất lớn, một nửa còn lại của Huyết Băng Phách Lôi Liên tạm thời chàng cứ giữ lấy đi, thời khắc mấu chốt có thể phòng thân
Phong Linh Nhi cười cười, xoa đầu Hồ Điệp Y nói
- Không sao đâu, ta ngược lại lo cho các nàng hơn, nàng quên trình độ đào tẩu của ta rồi sao? Ta ngược lại còn muốn đưa một nửa Huyết Băng Phách Lôi Liên cho nàng giữ tạm đấy
Hồ Điệp Y thuyết phục một hồi, Phong Linh Nhi vẫn không chịu nhận lấy, nhất thời có chút hờn dỗi
- Đáng ghét, lúc nào cũng vậy! Không bao giờ chịu nghe lời!
Hồ Điệp Y quát nhẹ, tay ngưng tụ mộc kiếm chém tới
- Khoan từ từ đã, mặc lại áo đã nàng ơi!
Hai người âu yếm đã đời, hiện tại lại muốn đánh nhau rồi. Nhưng cả hai lại nhận ra mình đang không mặc gì, có chút không đúng a*
Nhanh chóng quần áo chỉnh tề tóc tai ngăn nắp, hai người mới bừng bừng chiến ý lao vào nhau
- Giải!
Bên ngoài, lớp phong bế rốt cuộc xuất hiện chút động tĩnh
- Xong rồi sao?
Chúng nữ không khỏi tò mò nhìn về võ đài.
Khán giả cũng hồi hộp, khi màn chắn được hóa giải, nghĩa là một trong hai đã bại
Nhưng không! Họ đã lầm
Tứ Diện Phong Tỏa giải trừ, không có cảnh một mất một còn như họ đã nghĩ, ngược lại hoàn toàn với tưởng tượng a
Trên võ đài, hai thân ảnh một lục nhạt, một đỏ đen không ngừng lao vào nhau, kiếm khí vang lên không ngừng, từng thanh âm kiếm minh va chạm kêu lên đinh tai nhức óc, tia lửa bắn ra như mưa.
Hồ Điệp Y cười lớn, mộc kiếm cắm mạnh xuống đất, tay đan lại vô số thủ ấn
- Ai cũng có Vũ Kỹ tự sáng tạo! Ta cũng có!
- Liên Hoàn Mộc Độn Mê Huyễn Trận! Kết!
Danh Sách Chương: