- Hồi Trí, sáng mai đấm lại. Ta sẽ dùng phòng thủ cao hơn nên chuyện lúc chiều sẽ không tái diễn
Trương Bá Bá khẽ gác đũa lên bát, hắn nhìn Hồi Trí với ánh mắt sâu xa
Hồi Trí có chút e ngại
- Trương Bá Bá. Sao người cứ muốn dạy ta đánh nhau vậy?
Trương Bá Bá nhìn Hồi Trí nghiêm túc nói
- Hiện tại Điệp Y mới chỉ là Nhị Tú Thất Trọng, nhà chỉ có hai người các con
Dừng lại một chút, Trương Bá Bá mới nói tiếp
- Các con nghĩ…nhà chỉ có hai người như vậy, thôn Bắc Lay sẽ để cả hai sống một mình trên vách núi sao?
Hồ Điệp Y cũng gật đầu
- Hồi Trí, thực ra mọi người trong thôn đều thay phiên nhau đến bảo vệ chúng ta trong âm thầm, bởi vì ta không muốn bỏ ngôi nhà phụ mẫu để lại, nếu không thì chúng ta đã sớm chuyển xuống thôn sống rồi
Trương Bá Bá nhìn Hồi Trí nói
- Cho đến khi Điệp Y đột phá Lục Tú, mọi việc đều do ngươi, nếu một ngày người dân trong làng không kịp trở tay, con phải ra sức kéo dài thời gian để mọi người đến cứu chứ
Hồi Trí nghe đến đây liền hưng phấn
- Đúng vậy, người mau mau dạy bản lĩnh cho con, con sẽ bảo vệ và che chở tỷ tỷ cả đời
Hồ Điệp Y ngồi một bên, hai gò má bỗng trở nên đỏ hồng
…
Sáng hôm sau
- Tới đây Hồi Trí. Ta đã dùng phòng thủ của Lục Tú luôn rồi, ngươi cứ đấm thoải mái
Trương Bá Bá nhìn Hồi Trí, hắn nhanh chóng đấm nhẹ lên mặt hắn
Hồi Trí lóng ngóng né cú đấm của Trương Bá Bá, sau đó theo lời dạy của hắn mà đấm vào bụng hắn
Póc
- Không đúng, đấm mạnh hơn nữa, mạnh hết sức đi, ta không sao đâu
Nói xong, Trương Bá Bá lại tung vào ngực Hồi Trí một cú đá
- Trương Bá Bá, vậy ta sẽ đấm mạnh hết sức nhé
- Tới đi!
BỐP!
…
Trưa, cả hai người ngồi uống nước, Hồ Điệp Y vẫn đang bán thuốc ngoài sân
Trương Bá Bá trong lòng vô cùng kinh sợ, sau cả buổi đánh nhau nhưng Hồi Trí vẫn tỉnh bơ, trong khi hắn đã mệt bở hơi tai, lại còn tiêu hao Nguyên Lực để phòng ngự
Nhưng điều làm hắn sợ thực sự chính là…Hồi Trí sau khi dùng toàn lực, hắn thì dùng phòng thủ của Lục Tú, thế những vẫn ăn chút thiệt thòi, những nơi bị Hồi Trí tấn công đều khiến hắn nhói đau
- Hồi Trí à. Có thể nói đến cả Trưởng Thôn cũng khó mà đánh nhau lại ngươi
- Nhưng đối với một Đấu Sĩ thực sự, họ không chỉ biết đánh nhau, họ còn có thể sử dụng Nguyên Lực để phòng thủ, để cường hóa tấn công, còn có thể dùng những kỹ năng và nguyên tố
Trương Bá Bá dừng một chút, sau đó lại nói
- Thế nhưng đối với ngươi, cái mạnh nhất của ngươi chính là tốc độ và sức mạnh. Lực thân thể của ngươi có thể sánh ngang với Đấu Sĩ Ngũ Tú, tốc độ còn đáng sợ hơn, cả ta cũng phải tận lực mới có thể bỏ xa ngươi
- Vậy nên, ngươi cần phát huy hai điểm này.
Hồi Trí cái hiểu cái không, hắn lại hỏi
- Làm sao để phát huy ạ?
Trương Bá Bá nói, ánh mắt híp lại
- Nếu không may có người tấn công đến đây, ta lại không có mặt giúp đỡ, ngươi sẽ làm gì?
Hồi Trí trầm ngâm
- Con liều mạng cũng phải bảo vệ Điệp Y tỷ
- Vậy ngươi liều mạng bằng cách nào?
- Con…
Trương Bá Bá vỗ vai Hồi Trí, ánh mắt hiền từ
- Thứ đáng sợ nhất của con chính là tốc độ, tốc độ của một Ngũ Tú Đấu Sĩ không phải thứ có thể coi thường. Nếu điều ban nãy ta nói thật sự xảy ra, ngươi phải cõng Điệp Y chạy càng xa, càng nhanh càng tốt
- Con hiểu rồi
Hồi Trí ánh mắt sáng như sao, nhưng mà hắn lại ỉu xìu xuống
- Thế nhưng lỡ người đến quá đông, bao vây tất cả lối thoát thì con phải làm sao?
Trương Bá Bá hiểu hắn nghĩ gì, ông vỗ vỗ vai Hồi Trí nói
- Nếu thực sự như vậy, hãy tìm chỗ nào yếu hại nhất, bao vây mỏng nhất và dùng năng lực thứ hai của con
- Cú Đấm cực mạnh…
…
- Lão nhị à. Đi lâu như vậy, sao còn chưa thấy ?
Trên không trung, tại một khu rừng rộng mênh mông có hai bóng người lao nhanh qua, nếu như không phải người mang tu vi cao cường thì căn bản không thể thấy được chút động tĩnh nào
- Lão Tứ, ngươi có thể bớt than vãn được không? Nếu than vãn khiến cho bảo vật đến tay nhanh hơn thì ta cũng than với ngươi
Người đi đầu đạp lên vài nhánh cây lao đi như cơn gió, người kia cũng theo sát
- Không biết Huyết Băng Phách Lôi Liên có tác dụng gì mà tông chủ cứ bắt chúng ta đi tìm hết ngày này qua ngày khác như vậy. Đến hôm nay đã là ngày thứ ba rồi
- Lo tìm đi, cẩn thận cái mạng của nhà ngươi
Hai người ngừng lại, người đi sau tỏ vẻ mệt mỏi
- Không biết bên lão đại với lão tam thế nào rồi, chúng ta chia ra, trời vừa tối đoàn tụ tại đây
- Được!
Hai thân ảnh nhanh chóng biến mất giữa không trung, những thứ còn lại chỉ là những tán cây đong đưa vì kình khí họ để lại.
…
- Theo lời tông chủ dặn dò, Huyết Băng Phách Lôi Liên là một bông hoa sen màu đỏ máu, xung quanh nó có nhiệt độ cực lạnh và bất kỳ ai đến gần sẽ bị lôi đình oanh kích, một bông hoa thần kỳ như vậy quả thực sẽ có tác dụng thật lớn
Một thanh niên béo ú gọi là lão tứ khi trước thầm nhủ, sau khi tách ra với lão nhị, hắn cứ lang thang vô định mãi.
Bỗng trước mắt hắn xuất hiện một cột khói
- Hửm? Giữa chốn rừng thiêng nước độc này mà cũng có người sống ư?
Lập tức chạy thật nhanh đến cột khói, thanh niên này mới phát hiện ra đây là cả một thôn trang nhỏ.
- Thì ra là một thôn nhỏ sống tách biệt, thực lực thật quá tệ
Nhắm mắt cảm nhận xung quanh, thanh niên béo này không có phát hiện ra chút dao động Nguyên Lực của cường giả, bỗng hắn nhìn về một cửa hàng gạo
- Cả thôn chỉ có người này đột phá tới Lục Tú? Đúng là dân tộc thiểu số có khác
Người thanh niên này nói đến dĩ nhiên là Trương Bá Bá, Đấu Sĩ Lục Tú duy nhất và cũng là người mạnh nhất thôn Bắc Lay
Nhìn lên cánh cổng thôn hơi chút xập xệ, thanh niên này suýt thì nằm ra đất mà cười
- Vãi Lìn, Thôn Bắc Lay….thôn Bay Lắc….hahaha, đậu xanh cái thôn lạc hậu như vậy mà cũng đòi bay với cả lắc
Thế nhưng thanh niên này cũng chỉ tùy tiện nghĩ trong đầu, hắn cũng không muốn thất lễ, càng không muốn đối đầu với kẻ mang tu vi Lục Tú kia
Vào thôn làm mấy ly trà đá, thôn dân ở đây đón tiếp hắn khá nồng nhiệt làm hắn cũng rất hài lòng, thế nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ tìm kiếm Huyết Băng Phách Lôi Liên, thanh niên này vẫn hỏi han không ít về bông sen màu đỏ máu
- Ài…hỏi cả buổi cũng chẳng có ai biết. Mà cũng đúng. Cái thôn rách nát này làm sao có thể tồn tại một bảo vật như vậy chứ
Rời khỏi thôn, thanh niên mập mạp bực bội đá đá mấy viên sỏi dưới chân, hắn đi dọc theo bờ sông tìm kiếm một bông sen hồng còn không có, nói gì đến sen đỏ.
Phiền muộn nên hắn cứ đi trong vô thức đến khi tới một chân núi, thanh niên này mới ngừng lại
Trước mắt hắn là một thiếu niên, thiếu niên này mặc một bộ quần áo màu lục nhạt, trông vô cùng nhà quê nhưng ánh mắt lại sáng như sao, thần thái cũng bất phàm. Tên này đang đi gánh nước ở bờ sông
Dù biết là hỏi cũng tốn công nhưng thanh niên mập mạp này cũng không muốn bỏ qua chút manh mối nào, vậy nên hắn lân la bắt chuyệt với thiếu niên kia
- Tiểu bằng hữu, nhà ngươi gẩn đây sao?
Hồi Trí đang gánh nước thì nghe thanh âm vang lên bên tai, hắn vội ngóc đầu lên nhìn, trước mắt hiện ra một thanh niên khoảng 25 tuổi, khuôn mặt khôi ngô bảnh bao, mái tóc được chăm chút kỹ càng vô cùng thuận mắt, có điều là hắn quá béo mà thôi
- Người là….?
Hồi Trí nheo mắt hỏi
- Một kẻ lang thang đi ngang qua mà thôi
Thanh niên phất phất tay ý bảo không cần quan tâm đến thân thế hắn
- Nhà ta đúng là ở gần đây
Hồi Trí ngây ngô đáp
- Chuyện đó để sau đi, tiểu bằng hữu. Ngươi có thấy qua một bông sen màu đỏ bao giờ chưa?
Thanh niên béo cũng không quan tâm, hắn chỉ tiện hỏi để có lý do bắt chuyện với Hồi Trí mà thôi
- Huynh đùa à? Ở chỗ này một bông sen bình thường ta còn không có nhìn thấy, huống hồ gì là một bông sen màu đỏ hiếm thấy như vậy
Hồi Trí ngạc nhiên trả lời
- Đừng để ý quá, ta cũng chỉ là tiện hỏi vậy thôi
Nói xong, thanh niên béo ú quay lưng rời đi, để lại Hồi Trí đứng đó, hắn cũng không quan tâm mà gánh tám thùng nước lên vai trở về
Lại nói đến thanh niên béo, sau khi đi, hắn bất giác quay đầu lại nhìn Hồi Trí, chợt thấy hắn đang vác tám thùng nước to đùng lên vai mà đi lên núi khiến hắn có chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không quá để tâm, chẳng qua là một thằng lười mà thôi
- Không đúng!
Thanh niên béo chợt giật mình, hắn liền nhanh như chớp tiến đến trên một ngọn cây gần đó quan sát Hồi Trí
- Tên nhóc này mới chỉ 17 tuổi, lại có thể dùng thể lực mang tám thùng nước nặng như vậy mà không dùng Nguyên Lực. Chẳng lẽ tu vi hắn đã cường đại đến mức đó?
- Cũng không đúng, hắn chỉ mới 17 tuổi, không thể đạt đến tu vi như vậy được
Chần chừ một lúc, bóng dáng thanh niên béo biến mất
Hồi Trí đang gánh nước chợt cảm thấy mắt mình hoa lên, trán truyền ra cảm giác như đang bị ai tóm lấy
Một lát sau, Hồi Trí mới nhìn rõ lại cảnh vật, hắn ngơ ngác rồi mới nghi hoặc gánh nước lên núi
- Tư chất trống rỗng, Nguyên Lực khô kiệt, kinh mạch bế tắc, vậy mà thể lực lại khủng khiếp đến độ này, thú vị thật…
…
Hồi Trí vẫn bình thản lên núi, không hề hay biết sau lưng vẫn luôn có một cái bóng mập mạp bám theo trên các cành cây
- Tỷ Tỷ, đệ về rồi đây!
- Ừm…Về rồi thì giúp ta tưới thuốc, ta bận nghiên cứu cây Chó Đẻ này một chút, nghe nói uống vào trị bệnh xương khớp thì phải
Hồi Trí về các loại dược liệu thì mù tịt nên không quan tâm, hắn nhanh chóng cầm thùng nước tưới chạy ra vườn
- Đù…cực phẩm…mlem mlem
Phía xa xa, thanh niên béo ú đang trợn mắt há hốc mồm, đôi mắt hắn như muốn rớt ra ngoài vậy
Bởi vì Hồ Điệp Y quá đẹp, đẹp đến mức chưa từng có nữ nhân nào hắn gặp qua có thể sánh bằng, nàng như một nàng tiên giữa núi rừng vậy
- Một thằng phế vật 17 tuổi, một cực phẩm hại nước hại dân 18 tuổi tu vi Nhị Tú Thất Trọng sống một mình, nhà tận trên núi hoang vu, cách xa thôn Bay Lắc…à nhầm…Bắc Lay
Thanh niên béo lẩm bẩm
- Định mệnh rồi! Ý trời rồi. Quả này không húp thì ta không mang tên Hoàng Văn Húp
Đang định lao đến đè nàng tiên trước mắt ra quất thì thanh niên này chợt khựng lại
- Không được….các huynh đệ đã cùng ta vào sinh ra tử, tính đến bây giờ đã gần mười năm, ta không thể đi đánh lẻ như vậy được
Vút
Bóng hình mập mạp lao nhanh qua bầu trời
- Phải thông tri cho Lão Đại, lão Nhị, lão Tam…tối nay phải để nữ thần kia lấy một địch bốn…khửa khửa…..
Danh Sách Chương: