• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Âm đưa mắt nhìn mọi người,trong lòng cô dường như đã nguội lạnh.Cô không cảm thấy sợ,thậm chí cô còn cảm nhận bàn tay của Trịnh Nhược Thiên đang không ngừng run rẩy.Nhìn vào thì tưởng trên cổ của cô đang chảy máu, nhưng thật chất những giọt máu ấy chính là trên cánh tay của anh đang cầm con dao chảy ra.

Cô không biết hành động của anh ngay lúc này là muốn gì ở cô? Nhưng cô biết anh không hề muốn làm cô bị thương.

"Nhược Thiên....! Anh muốn gì?" Cô nghiên đầu nhìn anh chợt hỏi.

Vào lúc Dung Âm xoay đầu qua nhìn Trịnh Nhược Thiên, thì Đường Minh Vũ lại hành động.Anh nhanh chóng chạy lại thật nhanh.

"Nhược Thiên,cẩn thận....!" Là tiếng hét của Bà Trịnh,khi sợ Đường Minh Vũ làm hại con trai của mình.

Trịnh Nhược Thiên sững người,bàn tay đưa lên bóp lấy cổ của Dung Âm còn bàn tay đang cầm con dao thì lại chỉ thẳng về phía Đường Minh Vũ, ánh mắt đầy sát khi hung hăng hét lên.

"Đường Minh Vũ..... Cậu muốn làm hại chị của cậu nữa sao?"

Đường Minh Vũ liền khựng bước chân lại.

Trịnh Nhược Thiên cười khẩy, liếc nhìn Đường Cố Phong nói ra một lời cảnh cáo.

"Bác trai! Bác yêu quý con trai của bác, thì kêu cậu ta đừng ngăn cản chuyện của chúng tôi".

Mọi người không ai hiểu câu nói của Trịnh Nhược Thiên là đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng Đường Cố Phong, Diệp Tố Như, Đường Minh Vũ và kể cả Dung Âm điều biết anh đang nói cái gì.

Bờ môi Đường Cố Phong run rẩy đầy nghẹn ngào vang nhẹ.

"Cậu Trịnh! Cậu thả con gái của tôi ra trước..... Rồi cậu muốn cưới con bé, tôi cũng sẵn sàng đồng ý".

"Ha ha...."

Trịnh Nhược Thiên bật cười lớn,bàn tay vẫn ôm lấy Dung Âm nghiến răng nói vào tai của cô.

"Em nghe thấy chưa,ba của em cuối cùng cũng đồng ý cho anh cưới em rồi…!”

Nét mặt Dung Âm vẫn bình tĩnh, cô không hề hoảng sợ trước mặt của anh.

"Anh nghĩ làm cách này để có được tôi thì tôi sẽ yêu anh sao? Không bao giờ.... Không bao giờ tôi yêu anh, người tôi yêu chỉ có Vũ Hoàng Long mà thôi!"

Nghe xong, Trịnh Nhược Thiên lại cười lớn thêm một lần nữa, nhưng đây là một nụ cười đầy chế giễu.

"Em yêu hắn ta, nhưng hắn ta có yêu em không? Tại sao Vũ Hoàng Long đến bây giờ không đến cứu em.Anh nghĩ em rõ hơn bao giờ hết".

Nét mặt Dung Âm trở nên kích động.

"Tình yêu của tôi và anh ấy làm sao anh có thể biết được...."

Lời nói của cô như đâm thẳng vào trái tim luôn bị tổn thương của anh vậy.Mặc dù biết trước tình cảm cô không dành cho anh, nhưng mỗi lần cô nói ra những lời nói đầy xác thương thì trong lòng anh lại đau đớn rất nhiều.

Một lúc sau, Trịnh Nhược Thiên nhìn về phía ba mẹ của mình gào thật lớn lên.

"Giữ tất cả những người nhà họ Đường lại.... Kể từ ngày hôm nay Đường Dung Âm chính thức là vợ của Trịnh Nhược Thiên này!"

Dứt lời,anh kéo thật mạnh cô đi ra ngoài.

Tim Dung Âm đập mạnh lên một nhịp.

Anh ta định làm gì?

Trịnh Nhược Thiên định đưa cô đi đâu?

Thấy con gái bị Trịnh Nhược Thiên đưa đi, Đường Cố Phong đã mất hết bình tĩnh cuốn cuồn chạy theo.Vậy mà chưa đi được mấy bước, mọi người trong nhà đều bị ông bà Trịnh và người của bọn họ chặn lại.

"Trịnh Tư Bân....! Ông làm gì vậy?" Đường Cố Phong quát lên thật lớn.

Nét mặt Trịnh Tư Bân không ngừng sợ hãi chấp tay lại nhìn Đường Cố Phong với dáng vẻ không thể làm gì được.

"Đường Cố Phong...! Tôi xin ông đừng đuổi theo, nếu ông mà đuổi theo thì con gái của ông sẽ chết thật đấy!"

"Các người bị điên rồi sao? Dung Âm là con gái của tôi..... Ông định để con bé làm vợ của một đứa bệnh hoạn như con trai của ông sao?" Đường Cố Phong giận dữ, đưa mắt nhìn Đường Minh Vũ và Đường Cố Sâm ra lệnh.

"Mau lấy xe đuổi theo...."

Không những hai người, mà tất cả vệ sĩ trong nhà cũng đang muốn đuổi theo để giải cứu lấy Đại Tiểu Thư của bọn họ

Nhưng ai ngờ ông bà Trịnh đã nhanh tay hơn một bước,đứng ngay cửa chặn lại.Ông Trịnh nhìn về phía Đường Cố Phong và Diệp Tố Như cầu xin.

"Đường Cố Phong! Ông cũng đã biết con trai tôi bị bệnh tâm lý.Nên nó sẽ không thể kiểm soát được bản thân của mình vào lúc này, bây giờ Nhược Thiên có thể làm bất cứ thứ gì mà nó muốn".

"Nhưng ông cũng không vì thế mà bắt con gái tôi chịu đựng những gì mà con trai của ông gây ra.Ông nói Trịnh Nhược Thiên bị bệnh tâm lý, vậy ông có thể bảo đảm con gái của tôi sẽ không xảy ra tính mạng hay không?"Trong lòng Đường Cố Phong như ngồi trên đống lửa, nếu bước trước sẽ có chuyện này xảy ra thì khi nãy ông sẽ không cho Dung Âm xuống đây để gặp mặt những người này để làm gì?

Câu nói của Đường Cố Phong đã khiến Trịnh Tư Bân phải suy nghĩ.Ông không biết con trai của ông có phải lại muốn trả tấn, đánh đập Dung Âm giống như với những người trước đây mà Nhược Thiên từng đối xử hay không?

Nếu là vậy, thì ông sẽ ăn nói sao với Đường Cố Phong đây.Ông ta giết chết ông mất.

Ban đầu ông cũng từng suy nghĩ, Đường Dung Âm là một đứa con gái từng ngồi tù thì sẽ không có được tình thương yêu từ Đường Cố Phong, ông tưởng ông ta sẽ mặc kệ cho con trai ông muốn làm gì con gái ông ta cũng được.

Vậy mà hôm nay,khi thấy Đường Cố Phong vì muốn biết đối tượng con gái mình kết hôn là người như thế nào, ông ta đã cho người điều tra thật cặn kẽ đến Nhược Thiên bị bệnh mà ông ta cũng biết.Rồi sau đó trước mặt mọi người,ông ta tra hỏi ông như vậy là đã cố tình cho Dung Âm biết Nhược Thiên đang bị bệnh.Có lẽ mục đích của Đường Cố Phong đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Cuối cùng Đường Cố Phong vẫn không bao giờ muốn Dung Âm phải kết hôn với Nhược Thiên con trai của ông.Năm xưa chẳng phải Đường Cố Phong thà chọn Vũ Hoàng Long mà không chọn con trai của ông thì ông cũng phải hiểu tình huống này cũng có thể sẽ lập lại.

Nhìn vào nét mặt sợ hãi của Đường Cố Phong từ nãy giờ, thì ông cũng đã hiểu được.Nhiều khi những chuyện nhìn thấy, chưa chắc đã thành sự thật.

Đôi mắt Đường Cố Phong càng lúc càng sát khí khi nhìn về ông bà Trịnh, nghiến răng nói ra lời cảnh cáo.

"Con gái của tôi mà mất một sợi tóc nào, thì mấy người cũng đừng hòng sống yên với tôi".

Dứt lời, Đường Cố Phong đưa mắt qua nhìn Đường Minh Vũ,lớn tiếng ra lệnh.

"Con cho người đuổi theo,ba không muốn Dung Âm phải chịu đau đớn thêm một lần nào nữa!"

"Dạ thưa ba!"

Đường Minh Vũ nhanh chóng lập tức làm theo lời dặn của Đường Cố Phong.

Lúc này, Quản Văn đã không thể kiềm chế được nữa liền quay đầu vội vàng đi lên phòng của mình.

Vừa vào phòng, Quản Văn lấy điện thoại của mình ra.Vì sợ ba mẹ sẽ nghe lén được cô đang nói chuyện với ai.Nên cô chỉ gửi tin nhắn cho một người nào đó.

"Chị Dung Âm đã bị Trịnh Nhược Thiên bắt cóc đi rồi! Anh hãy mau cứu chị ấy.”

*******

Tập Đoàn Vũ Thị.

Những dòng chữ trên màn hình điện thoại, lại làm cho nét mặt cương nghị của vị Chủ Tịch có phần thêm căng thẳng.

Trương Nam nhìn nét mặt tràn đầy giá lạnh của Vũ Hoàng Long,anh cũng có chút lo lắng.

"Bây giờ để tôi cho người đi cứu chị ấy!"Vừa nói dứt câu,anh liền xoay người định đi ra.

Vậy mà Trương Nam còn chưa đi ra tới cửa thì Vũ Hoàng Long đã gõ lên bàn vài nhịp, lãnh đạm nói.

"Cần gì phải gấp gáp, để từ từ xem cái tên đó đang định bày trò gì?"

"Nhưng....Lỡ như Trịnh Nhược Thiên ra tay với Tiểu Thư, thậm chí kêu cô ấy kết hôn với anh ta thì sao thưa Chủ Tịch?"

Vũ Hoàng Long bỗng siết chặt tay lại, nhưng nét mặt vẫn còn một chút bình tĩnh.

Không phải anh không lo lắng cho cô.Trong lòng anh bây giờ không những lo lắng mà còn có sự sợ hãi đang bủa vây lấy anh.Người con gái đó,anh đã không gặp cô hơn một tuần nay rồi.Anh nhớ cô rất nhiều, không đêm nào nằm xuống mà anh không nhớ dáng vẻ nũng nịu của cô.

Bây giờ anh thật sự rất muốn chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng, bảo vệ cơ thể bé nhỏ của người con gái anh yêu....Nhưng vào lúc này thì hoàn toàn anh không thể làm được.

Anh biết Đường Cố Phong cũng giống như anh, ông ta cũng đang thấp thỏm lo lắng cho cô rất nhiều, không chừng giờ này ông đã cho người tìm kiếm cô.

Nếu anh bây giờ đi tìm cô, rất có thể sẽ hư hết mọi kế hoạch mà anh đã chuẩn bị trước đó.

"Tôi sẽ có cách của tôi còn bây giờ cậu đi ra ngoài đi"

Tâm trạng của Vũ Hoàng Long đột ngột có một chút bực bội.Nhưng lúc này trong đầu anh bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền kêu Trương Nam lại một lần nữa.

"Chuyện của Cao Hà Nhi.... Bây giờ sao rồi?"

Trương Nam im lặng một lát,sau đó khẽ trả lời.

"Những ngày qua, cô ấy luôn cho người theo dõi Đường Minh Vũ.Nghe nói cậu chủ nhà họ Đường đang để ý đến một cô gái, hình như cô gái đó là bạn của Tiểu Thư Dung Âm"

"Phạm Gia Tuệ...."Vũ Hoàng Long hơi nhướng mày.

Trương Nam lập tức gật đầu.

"Đúng vậy! Chính là cô gái đó.Cao Hà Nhi khi biết được đã không ngừng đến trường theo dõi hành tung của cô gái đó"

Vũ Hoàng Long bật cười lớn.Thì ra Đường Minh Vũ lại thích con nhóc đó, để anh xem thái độ của Đường Cố Phong khi biết con trai của mình thích một người con gái với một thân phận thấp kém như thế ông ta sẽ làm gì?

Có khi nào lại dùng một số tiền nào đó bắt ép con người ta rời khỏi con trai của ông ta hay không?

"Còn Phạm Gia Tuệ....Con bé đó có biết Đường Minh Vũ thích mình không?"

"Hình như là không! Có lẽ cuộc sống cô ấy rất vất vả, ngoài đi học cô ấy còn phải đi làm rất nhiều".

Nét mặt Vũ Hoàng Long có chút ngỡ ngàng.Chẳng phải Phạm Gia Tuệ là em gái của Phạm Hạ Y hay sao? Có một người chị gái cũng khá là giàu có, tại sao cái con nhóc đó còn phải đi ra ngoài kiếm tiền.

"Cậu đi điều tra xem Phạm Gia Tuệ hiện giờ sống cùng với ai và tìm hiểu xem Cao Hà Nhi định làm gì con bé..."

Anh biết thủ đoạn của Cao Hà Nhi.Không chừng cô ta lại ra tay làm hại đến việc học của con bé đó.

Dù sao Phạm Gia Tuệ cũng là bạn của Dung Âm,anh cũng nên làm một chút gì đó

"Còn Sa Sa, cô ta có hành động gì chưa?" Vũ Hoàng Long lại tiếp tục hỏi.

Nét mặt Trương Nam tỏ vẻ nghi hoặc.

"Ý anh là.....?"Nói được một nữa anh liền ngừng lại và bây giờ mới hiểu ra câu nói của Vũ Hoàng Long." À...! Cô ấy thì lại liên tục hỏi tôi về chuyện của Tiểu Thư Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên, có lẽ anh đã đoán đúng, cô ấy thật sự thích Trịnh Nhược Thiên".

Vũ Hoàng Long bật cười nhưng trong đầu anh vẫn không ngừng suy nghĩ gì đó.

"Cao Hà Nhi và Sa Sa vẫn còn liên lạc chứ?"

"Vâng! Sa Sa hiện tại đang nghĩ ngơi một thời gian và cô ta luôn xuất hiện ở biệt thự của nhà Cao Hà Nhi"

"Vậy Cao Hà Nhi có biết Sa Sa đang là vợ nhỏ của ba mình không?"

Cái này anh cũng thật sự mới biết đây.Thì ra từ khi anh nói kết thúc với Sa Sa, cô ta đã nhanh chóng lén lút với Cao Đức Huy nhưng trong lòng thì vẫn nhắm đến Trịnh Nhược Thiên.

Người phụ nữ này cũng quả thật là có tâm địa.Chuyện cô ta nói với Dung Âm khi còn ở Los Angeles đừng tưởng anh không biết.

Trương Nam khẽ cười, chợt lắc đầu.

"Dạ không thưa anh! Bây giờ Cao Hà Nhi giống như thả hổ về rừng, cô ta không hề biết mối quan hệ ngoài luồng của ba mình với Sa Sa"

"Vậy anh tìm cách liên lạc đến Sa Sa, kêu cô ta đến đây gặp tôi một lần".

"Hả...." Trương Nam còn tưởng mình nghe lầm nữa.

Vũ Hoàng Long trừng mắt nhìn anh ta.

"Tôi kêu gì thì làm đi".

Câu nói của Vũ Hoàng Long, khiến trong lòng Trương Nam có chút phẫn nộ liền chửi thầm trong bụng.

"Vũ Hoàng Long! Anh xem tôi là gì mà muốn sai gì là tôi phải làm theo sao?"

Trương Nam nhìn Vũ Hoàng Long vài giây,cuối cùng quay người,hai tay siết chặt thành nắm đấm nhẫn nhịn bước đi ra.

Vũ Hoàng Long vẫn dõi theo bóng lưng của anh ta,cho đến khi bóng lưng dần mất khuất thì anh liền cong môi lên cười nhẹ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK