Dung Âm không biết mình bị bất tỉnh trong bao lâu, nhưng cho đến khi cô tỉnh lại thì lại nằm trên một chiếc giường trắng xóa,mọi hiện vật nơi đây đều tĩnh lặng rất đáng sợ.
Trong một căn phòng không một chút ánh sáng khiến tâm trạng của cô giờ này đã hoàn toàn rơi vào sợ hãi,ánh mắt như càng quét khắp nơi để biết hiện giờ mình đang ở đâu.
Nhưng cái đầu của cô vào lúc này,tại sao lại nặng như thế,muốn ngồi dậy cũng không được nữa.
Rốt cuộc cái tên điên đó đã làm gì cô mà cơ thể của cô lại không thể nào ngồi dậy nổi như thế này.
Nghĩ đến,Dung Âm chợt rùng mình.
Không lẽ tên đó đã....
Suy nghĩ của cô đã làm cho cảm thấy run sợ.Cô nhanh chóng đưa tay lên chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể của mình,nhờ một chút ánh sáng bên ngoài mà kiểm tra cơ thể của mình.Xem thử, trên người cô có dấu vết nào là bị xâm hại nào không?
Cô sợ Trịnh Nhược Thiên thấy cô bất tỉnh, rồi nhanh chóng làm chuyện đó với cô.
Vào lúc Dung Âm định vạch áo lên xem thì cánh cửa phòng liền bật ra, một người đàn ông cao to đứng ngay trước cửa.
Không cần ánh sáng,Dung Âm cũng biết người đó là ai.
Xem ra Trịnh Nhược Thiên vẫn chưa đến mức khốn nạn xâm hại cơ thể của cô.
Nhìn thấy người con gái của mình đã tỉnh sau hai ngày ngủ mê man, đôi môi của Trịnh Nhược Thiên khẽ cong lên.Anh nhanh chóng sải đôi chân dài của mình đi vào bên trong.
Dung Âm ngước mắt lên nhìn anh.
Trịnh Nhược Thiên lại gần cô rồi, thì cô mới thấy rõ anh ta không hề mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần dài.Trên ngực của anh ta, cô còn thấy có chút gì đó mờ mờ, hình như là vết cào cấu thì phải vì nó khá rõ nét dưới ánh mắt của cô
Sắc mặt Trịnh Nhược Thiên càng trở nên u tối,từ trên cao nhìn xuống,anh có thể cảm nhận người con gái này mặc dù đang ở bên cạnh anh nhưng trái tim của cô thật chất đã bay đi nơi khác từ lâu rồi.
Trịnh Nhược Thiên ngồi xuống giường,sau đó bật chiếc đèn ngủ lên.
Khi ánh sáng được phất lên với một không gian tăm tối mà Dung Âm chưa thể thích ứng được thì đôi mắt của cô nhất thời không chịu nổi thứ ánh sáng đó, khiến cô phải đưa tay che lấy đôi mắt lại.
Vậy mà hành động của cô lại khiến Trịnh Nhược Thiên hiểu lầm là cô đang chán ghét không muốn nhìn thấy anh ta .
"Cô không thể nào dành một chút tình yêu nào cho tôi sao,cô chán ghét tôi đến như vậy hả?”
Dung Âm có chút giựt mình, từ từ hạ cánh tay xuống.Không lẽ hành động của cô khi nãy lại làm cho anh hiểu lầm cô.
Dung Âm chợt lắc đầu.
"Không phải!"
"Cô chính là người phụ nữ như vậy...!" Trịnh Nhược Thiên không cho cô nói hết, trực tiếp kích động gào lên với cô.
Dung Âm liền sợ hãi,cơ thể bất giác run lên lùi về phải sau.
Tâm trạng Trịnh Nhược Thiên càng trở nên tức giận, ánh mắt trở nên sát khí hung hăng nhìn về cô nghiến răng hỏi.
"Tại sao cô không chấp nhận tôi....? Cô yêu Vũ Hoàng Long, nhưng cô nghĩ xem bây giờ cô có còn xứng với cậu ta hay không?"
Bàn tay Trịnh Nhược Thiên đưa lên siết lấy cằm của cô.
"Cậu ta bây giờ là một viên kim cương sáng giá, lại có vợ rồi! Còn cô thì sao...Cô đừng quên cô đã từng ngồi tù, tại sao cô không nghĩ đến cô ở chung với tôi có lẽ hợp hơn khi cô ở cùng với cậu ta."
Dung Âm sững người, cô chưa từng nghĩ người đàn ông này sẽ nói ra những lời như vậy.
Anh không những xúc phạm cô,anh còn đem cô ra so sánh với Cao Hà Nhi nữa sao?
Người đàn ông ấm áp trước đó từng che chở cho cô đã đi đâu mất rồi.
Trịnh Nhược Thiên bật cười lớn.
"Đường Dung Âm!!! Cô cũng giống như Đường Hướng Vãn đều là những đứa con gái ngốc nghếch, chỉ biết làm theo lời của ba mình.....Hay để tôi nói cho cô nghe một bí mật".
Dung Âm chợt căng thẳng.
"Bí mật gì?"
Trịnh Nhược Thiên chợt buông tay ra, liếc nhìn cô rồi cười cợt nói.
"Tôi nghĩ cô đã biết tôi bị bệnh, nhưng cô có biết tôi từng ở chung bệnh viện tâm thần với Hướng Vãn em gái của cô hay không?"
"Anh nói cái gì?”Dung Âm kinh hãi.
Nếu vậy,ba của cô cũng phải biết trước là người đàn ông có bệnh tâm lý trong người chứ! Vậy mà ba cũng đang muốn gả cô cho anh ta sao?
Trịnh Nhược Thiên chép miệng,dơ tay chạm nhẹ vào gương mặt của Dung Âm,tỏ vẻ tiếc nuối.
"Hướng Vãn thật là lì lợm,khi cô vào tù tôi đã muốn cô ta thay cô trở thành bạn gái của tôi.Nhưng cô ta cứng đầu hơn tôi nghĩ ......"
Nói đến đây Trịnh Nhược Thiên chợt ngừng lại nhìn về cơ thể của Dung Âm.
Dung Âm bỗng chốc run sợ trước đôi mắt chứa đựng rất gian tà của anh ta trong đó.Cô cảm nhận được người đàn ông này đang định làm chuyện gì đó và cô sẽ không thể nào ngăn nổi anh ta khi bây giờ chỉ có một mình cô và anh ta trong căn phòng này.
Cô đề cao cảnh giác đưa tay lên che đi cơ thể của mình lại.Sau đó cô lạnh lùng lên tiếng.
"Đừng đem Hướng Vãn ra để hâm dọa tôi nữa, chuyện của em ấy tôi đã biết hết rồi!"
Trịnh Nhược Thiên bất chợt nhíu mày vì câu nói của cô.
"Cô biết hết rồi sao?"
"Phải.... Tôi đã biết hết rồi!" Dung Âm trầm mặc không hề trốn tránh.
"Vậy cô có biết tôi từng có ý định cưỡng hiếp cô ấy không?"
"Cái gì?"Dung Âm hoàn toàn chết sững,hai mắt trợn lên nhìn Trịnh Nhược Thiên.
"Anh đã.....Trời ơi! Cái tên khốn này...."
Trước đây rất có thể cô sẽ không tin những lời anh vừa nói,nhưng mấy ngày qua tất cả sự thật từ trên trời rơi xuống cô không thể nào không tin được,huống hồ đây là chính miệng anh tự nói ra.
Dung Âm rơi vào sự giận dữ,ánh mắt như có những tia lửa hừng hực muốn đốt cháy người ngồi đối diện.Hai tay nhanh chóng vươn ra, không cần biết sức lực mình ra sao .Dung Âm trực tiếp đưa tay bóp lấy cổ của Trịnh Nhược Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh là tên bỉ ổi,khốn nạn....."
Sức lực của Dung Âm có mạnh nhưng cũng không làm cho Trịnh Nhược Thiên phải đau đớn trước lực tấn công của cô.
Chưa đầy một giây,Trịnh Nhược Thiên đã lật người nắm lấy cơ thể của cô đặt xuống dưới thân của mình.Hai tay anh giữ chặt tay của cô, giọng điệu bỡn cợt.
"Dung Âm....! Cô đừng chọc điên tôi,em của cô có thể chạy thoát khỏi tôi....Còn cô bây giờ hãy chuẩn bị làm vợ của tôi đi".
"Trịnh Nhược Thiên....Anh là một tên khốn,anh bị điên rồi!"Dung Âm gào lên dữ dội, nhưng ánh mắt quật cường của cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Nếu trước mặt cô là Vũ Hoàng Long, có thể cô đã khóc lớn, khóc ầm ĩ lên vì những uất ức trong lòng mình.Nhưng đây là Trịnh Nhược Thiên, một người đàn ông mà cô không thể ngờ đến anh là một con người như vậy.
Hướng Vãn.....
Trịnh Nhược Thiên đã từng có ý định cưỡng hiếp em ấy sao? Tại sao anh ta có thể ra tay với em của cô như vậy được?
Anh ta bỉ ổi đến mức muốn xâm hại Hướng Vãn thì bây giờ cô có kháng cự mạnh mẽ như thế nào, thì người đàn ông này có tha cho cô không?
Trong đầu Dung Âm không ngừng suy nghĩ,cho đến một lúc cô bất chợt nghe giọng cười lớn của Trịnh Nhược Thiên liền vang lên.
Trái tim Dung Âm liền đập nhanh,run lên đầy sợ hãi.
"Tôi bị tâm thần mà! Cô cũng biết rồi đấy, người điên như tôi thì muốn làm gì mà chả được".
Dứt lời, Trịnh Nhược Thiên cúi đầu xuống, hít lấy hương thơm từ trên người của cô.Sau đó anh dùng một tay giữ chặt hai tay của cô lại,tay còn lại anh di chuyển xuống dưới kéo một chân của cô vòng qua hông của anh.
Dung Âm kinh hoàng,cơ thể không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
"Trịnh Nhược Thiên...! Anh mau thả tôi ra, Hoàng Long sẽ không tha cho anh nếu anh làm gì tôi".
Biết là anh ta sẽ không nghe lời hâm doạ từ cô.Nhưng quả thật Dung Âm đã không còn cách nào khác.
Bây giờ cô đã rơi vào khủng hoảng đầy khiếp sợ, trong lòng không ngừng kêu tên Vũ Hoàng Long.Tại sao đến bây giờ anh còn chưa xuất hiện nữa,hay anh đã thật sự bỏ mặc cô rồi.
Nhắc đến Vũ Hoàng Long, Trịnh Nhược Thiên càng trở nên kích động thêm,anh đưa tay tuột lấy quai váy của cô xuống,gò ngực căng tròn lấp tức xuất hiện dưới ánh mắt tràn đục của anh.
Trịnh Nhược Thiên cong môi cười khẩy, đi cùng với một câu nói man rợ.
"Để tôi cho cô thấy, khi cô làm tình với tôi càng sung sướng hơn gấp trăm lần với Vũ Hoàng Long..."
Nói dứt câu, Trịnh Nhược Thiên hành động.Anh nhanh chóng cúi đầu xuống chiếm đoạt đôi môi căng mọng của cô, bàn tay thì không ngừng sờ soạng chạm vào những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của cô.
Nhưng chưa đầy giây sau thì Trịnh Nhược Thiên đã hét lớn và buông Dung Âm ra, ánh mắt anh giận dữ nhìn cô.
"Cô dám cắn tôi..."Vừa nói anh vừa đưa tay lên chạm vào môi của mình.
Lực cắn của Dung Âm khá mạnh, khiến môi anh không ngừng tuông những giọt máu ra.
Dung Âm trừng mắt nhìn anh,cô hít sâu một hơi, khóe mắt ửng đỏ nghiến răng nói
"Tên khốn như anh bị như vậy là còn rất nhẹ đấy!"
"Tiện nhân....!"Trịnh Nhược Thiên phua ra hai chữ.Cuối cùng không thể kiềm chế bản thân mình liền giơ tay lên thẳng tay tát vào mặt của Dung Âm hai bạt tai.
Gương mặt của cô cả hai bên má đều ửng đỏ lên dữ dội.
Hai cái tát đó đã làm cho Dung Âm thức tỉnh được người đàn ông này đã không còn như trước nữa rồi.
Trịnh Nhược Thiên là một tên bệnh hoạn.Lúc này cô đã tin những gì mà mình nghe trước đây về người đàn ông này đã hoàn toàn đúng.
Một vết máu từ khóe môi cô tuôn trào ra.
Ý thức của Trịnh Nhược Thiên được kéo lại,ánh mắt nhìn cô với dáng vẻ không tin anh đang làm cái gì nữa,tại sao anh có thể ra tay đánh người con gái mà anh yêu suốt bao nhiêu năm qua .
Nét mặt hiện lên sự đau lòng, khàng giọng.
"Dung Âm! Anh xin lỗi.... Thật tình anh không cố ý muốn đánh em".
Nhưng bộ dạng khi nãy của anh đã làm cho cô khiếp sợ, ánh mắt càng thêm sợ hãi khi cô nhìn về anh.
Dung Âm không dám nhìn vào anh nữa, bây giờ cô cũng không biết phải làm gì ngoài cách trốn tránh.
Không lẽ anh ta sẽ nhốt cô ở đây để hành hạ tra tấn cô như vậy sao?
Vũ Hoàng Long....
Anh mau đến cứu em đi! Em thật sự rất sợ...
"Beng..."
Khi tưởng chừng bầu không khí trong phòng sẽ im lặng trong một khoảng thời gian thì ngay lúc này từ bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng động.
Dường như là tiếng chiếc ly thủy tinh bể
Cả Trịnh Nhược Thiên và Dung Âm đều đồng loạt hướng mắt nhìn ra cửa.
Đập vào mắt Dung Âm chính là một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, cô ấy có dáng vẻ rất sợ sệt liền nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.
"Cậu chủ! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý....."
"Mẹ kiếp....!" Không đợi cho cô gái đó nói xong, Trịnh Nhược Thiên đã giận dữ liền đứng lên đi ra ngoài.
Anh không nói không rằng liền lập tức đưa tay kéo cô gái đi, trước khi đi anh vẫn không quên khóa cửa phòng nhốt Dung Âm lại.
Cứ như thế, Trịnh Nhược Thiên đã nhanh chóng rời khỏi cô khi cô gái đó xuất hiện.
Nhưng cô gái đó là ai, tại sao lại ở đây?
Khi nãy cô ấy gọi Trịnh Nhược Thiên là cậu chủ....Không lẽ cô gái đó là người làm trong nhà này.
Đây không phải biệt thự của Trịnh Gia, chắc đây là một ngôi nhà riêng của tên đàn ông đó.
Nhưng dù sao cô gái đó cũng đã cứu lấy cô một mạng.Dung Âm cũng trút ra được hơi thở nhẹ nhõm.
Bây giờ cô phải tìm cách nào đó liên lạc với Vũ Hoàng Long hoặc phải trốn ra thôi.
Danh Sách Chương: