Theo quan điểm của Nhan Lôi, tình đầu giống như nước giải khát trong mơ, rõ ràng biết vị của nó chua xót, nhưng lại vẫn thèm khát.
Khi từ núi Nam Sơn trở về nhà, Nhan Lôi không nói lời nào, khoé mắt đỏ hồng, vẻ mặt đau khổ như muốn nói “anh đừng tới gần em”, nhưng lại không thấy một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Trần Bạc Vũ muốn kéo cô lại, Nhan Lôi càng giãy giụa, anh càng nắm chặt, giống như muốn khoá cổ tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay anh, hơn nữa lòng bàn tay còn nóng đến mức đáng sợ.
Có những lời không thể nói trong một sớm một chiều, qua đêm đã nói là đợi trực thăng đến thì trễ quá. Với tư cách là một chiến binh, anh cũng phải nắm chắc thời cơ chiến đấu tốt nhất mới có thể bất ngờ chiến thắng.
Vì vậy Trần Bạc Vũ kéo cô vào trong phòng mình.
Đóng cửa lại, anh yêu thương ôm lấy cô, nhớ tới câu cô nói “em lo lắng khi anh phải đi một mình” khi ở phía sau anh, từ trong đáy lòng dâng lên nỗi niềm yêu thương, che chở.
Sự lo lắng, ân cần của cô đều hiện rõ trên mặt.
Tình cảm của anh và cô đến từ hai phía.
Bởi vì quan tâm nên mới rối loạn, không thể kiềm chế chính mình.
Hai cánh tay ôm lấy từ phía sau cô, Trần Bạc Vũ cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Lôi Lôi, xin lỗi, lần sau anh sẽ không để em lo lắng nữa.”
Anh vốn là người theo chủ nghĩa đại nam tử, nhưng hôm nay anh đã khuất phục trước cô, nguyện trở thành chú cún trung thành của nhà họ Nhan.
Lời này thật êm tai! Mắt Nhan Lôi đỏ hoe, thả lỏng hơn một chút: “Em không giận anh.”
“Hử?”
“Em chỉ giận chính mình.”
“?”
“Em thật vô dụng, hôm nay suýt chút nữa đã kéo chân anh.”
Cô không phải người ích kỷ, cô biết rõ trong tình huống này, Trần Bạc Vũ nên tập trung vào việc cứu mạng người mất tích. Cho nên thực ra cô ghét bản thân mình lúc đó không biết tự lượng sức: “Em nghĩ, nếu như lúc ấy em tự biết sức của mình, không cậy mạnh leo núi cùng anh… Vậy thì anh có thể tới cứu người sớm hơn một chút.”
Đều do cơ thể này vô dụng. Nếu cô có cơ thể trước đây, leo núi bốn, năm trăm mét cũng dễ như chơi. Sức lực nhỏ bé này của nguyên chủ kém xa cơ thể rắn chắc, khỏe đẹp, cân đối vốn có của cô.
Cho nên, nhân vật bạch nguyệt quang giống như nam chính ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt, thời khắc mấu chốt cũng chẳng làm được gì.
Nhan Lôi không khỏi cúi đầu xuống: “Bạc Vũ, nếu hôm nay em liên lụy tới việc cứu người của anh, để cho nữ sinh kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em sẽ thấy rất có lỗi, anh biết không?”
Hoá ra cô đang suy nghĩ vấn đề này.
Trần Bạc Vũ không khỏi bật cười, bỗng nhiên thấy yêu thương cô vô cùng.
Một cô gái tốt như vậy, ân cần như vậy, khiến người ta cảm động như vậy, có thể tìm được người thứ hai ở đâu chứ?
Trái tim anh trở nên ấm áp, Nhan Lôi luôn có thể làm cho mình phải nghĩ cách để yêu thương cô ấy hơn một chút, cô ấy quả thực khiến cho người khác ưa thích mà.
“Không liên quan gì tới em.” Trần Bạc Vũ cố gắng an ủi cô: “Chúng ta có thể phát hiện chỗ ẩn nấp của hung thủ đúng lúc đều do em đã suy luận ra chỗ miếu thổ địa này. Nếu như kéo dài đến ngày mai, nói không chừng sẽ có nhiều người bị hại hơn nữa.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, nói cho cô biết câu nói kia: “Nhan Lôi, anh thích em.”
Đã nên nghe lời tỏ tình của anh sớm hơn.
Bây giờ nghe được, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể bỏ xuống rồi.
Nhan Lôi cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát vòng hai tay ôm eo anh, nằm trong lòng ngực của anh.
Các cô gái khác da mặt mỏng, không thể nói ra lời yêu thương, nhưng cô chỉ có thể bày tỏ theo cách này, em cũng thích anh!
Bầu không khí vô cùng hạnh phúc!
Có những thời khắc, trái tim đã đặt vào một chỗ thì sẽ không ngần ngại dựa vào nữa.
Cô bỗng nhiên muốn đêm nay cứ ở ở đây đi, cô cũng thích cảm giác ở cùng với anh, dù sao giữa họ cũng chỉ còn thiếu mỗi lời thông báo với mọi người.
Thế nhưng, cô đã quên điều gì đó…
“Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa, là giọng nói của một đứa bé: “Chú Trần, mẹ cháu có ở đây không?”
”…”
Nhan Lôi nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh.
Một giây đã thu lại hết nước mắt, một giây đã có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, một giây sau đã đi ra mở cửa.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đứng ngoài cửa với khuôn mặt u ám, con gái à, con muốn thế nào, mười giờ tối còn chưa trở về phong ngủ à?
“Bạc Vũ, ha ha, em về phòng ngủ trước đây, chuyện đó… ngày mai em sẽ đến tìm anh.”
Nhan Lôi chảy cả mồ hôi chân.
Trần Bạc Vũ: “…”
Không phải anh đã vội tỏ tình đấy chứ?
Hay là nên cho cô thêm một chút thời gian?
Sáng sớm hôm sau, đầu đề có hai tin tức.
Tin đầu tiên là một anh cảnh sát đẹp trai dũng cảm cứu nữ sinh xinh đẹp, hoa khôi đại học. Không sai, là chuyện tốt tối hôm qua của Trần Bạc Vũ.
Nhờ đó Nhan Lôi mới biết, hoá ra nữ sinh viên mất tích này là hoa khôi của trường đại học đứng đầu địa phương. Dưới máy quay, nữ sinh hoa khôi môi đỏ, răng trắng, mặt đẹp như tranh khiến cho người ta động lòng, không trách đến kẻ giết người cũng không nhẫn tâm đẩy cô ta xuống núi.
Khi được phóng viên phỏng vấn, nữ sinh xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này đã kể lại quá trình được cứu, đồng thời cảm ơn ân nhân cứu mạng, hơn nữa còn bày tỏ: “Tôi hy vọng có thể gặp lại anh ấy lần nữa.”
Tối hôm qua, vị cảnh sát áo đen bất ngờ xuất hiện, dáng người anh tuấn, khuôn mặt điển trai, đại anh hùng tung ra một đạp với tên hung thủ hèn mọn bỉ ổi, cứu mạng cô ấy, từ đó dấu ấn đã in sâu trong lòng cô sinh viên hoa khôi, nhớ mãi không quên.
Vì vậy số người mê đắm cảnh sát Trần lại tăng thêm một.
Nhan Lôi gặm quả táo, tiếp tục xem tin tức tiếp theo.
[Nghi phạm vụ án sát hại cả nhà ở XX, Long Chương Quyền bị bắt, đó là một kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật, có thể sánh với Chu Khắc Hoa.]
Tin tức đã nói, Long Chương Quyền là người thích leo núi, một năm có 365 ngày thì 360 ngày gã ta ở trên núi. Năm ngày còn lại, người vợ nhất quyết không cho gã ta đi, cho nên nửa năm trước, vợ và bạn lừa dối gã ta, đệ đơn ly hôn, tranh chấp, phân chia tài sản, hai bên phản bội khiến cho Long Chương Quyền một đi không trở lại nữa.
Sau khi sát hại cả nhà người bạn, Long Chương Quyền chạy thục mạng tới nơi này. Lúc trước gã ta thường tới Nam Sơn du lịch, biết rõ nơi này có miếu thổ địa ít người lui tới, hơn nữa bên trong còn bàn thờ Phật bằng đá có thể ẩn thân, cho nên đã trốn ở chỗ đó.
Nhưng một tuần nay, sinh viên hoa khôi và du khách Lý Huy đều xui xẻo nghỉ chân ở miếu thổ địa này, vô tình phát hiện chỗ ẩn nấp của Long Chương Quyền.
Lúc nay, giấy truy nã Long Chương Quyền đã được dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, cho nên hai người đều nhận ra gã ta. Vì vậy, Long Chương Quyền đã nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Nhưng Long Chương Quyền khai báo hai vụ án mưu sát, nhưng hết lần này tới lần khác đều không nhận Phương Tiểu Nam rơi xuống vực là do gã ta làm.
Gã ta nói gã chỉ là người thứ hai đẩy Tiểu Nam rơi xuống vực.
“Người thứ hai?”
Nghe thấy kết quả này, đến cả nhân viên thẩm vấn cũng giật nảy mình.
Tội phạm giết người Long Chương Quyền chửi thề: “Mẹ kiếp, ông đây đã là kẻ giết người rồi, còn cần lừa gạt các người chuyện bé gái đó à?”
Theo lời kể của Long Chương Quyền thì một tuần trước, khi gã ta tất tả chạy tới miếu thổ địa ẩn thân, đột nhiên, phía trên có một cô bé “từ trên trời rơi xuống”, cô bé này chính là Phương Tiểu Nam.
Phương Tiểu Nam rơi từ trên vách núi xuống, rơi đúng vào bàn thờ Phật trước miếu thổ địa, lúc ấy cô bé đã hôn mê rồi, trông không còn sức sống nữa.
Gã ta cho rằng cô bé leo núi rơi xuống, cảm thấy dù sao cô bé cũng không sống nổi, lại không muốn để người khác tìm đến miếu thổ địa, nên quyết định kéo đi một đoạn đường núi, ném Phương Tiểu Nam xuống dưới, đây là lần thứ hai Phương Tiểu Nam rơi xuống vực.
Thật không nghĩ đến, gã ta vừa ném người ra ngoài, cô bé lại bỗng nhiên tỉnh lại, nắm lấy một cành cây khô trên vách núi, kêu lên: “Thầy ơi, đừng giết em!” Nói xong, cô bé lại ngất đi, sau đó từ vách núi rơi xuống.
Bởi vậy có thể thấy được lần đầu tiên Phương Tiểu Nam rơi xuống là do thầy giáo của cô bé đẩy xuống, nên khi cô bé tỉnh lại mới nói ra câu nói kia.
Bởi vậy, Long Chương Quyền không thừa nhận tội anh này, gã ta cho rằng hung thủ là người đầu tiên ra tay đẩy Phương Tiểu Nam. Gã ta chẳng qua chỉ ném đi một cơ thể sắp chết mà thôi, nào biết được cô bé này lại mạng lớn như vậy, hai lần rơi xuống mà vẫn còn sống.
Nói pháp luật với loại người này đúng là vô dụng, nhưng những lời này của Long Chương Quyền lại để lộ một sự thật đáng sợ khác, Phương Tiểu Nam bị chính thầy giáo của cô bé đẩy xuống.
Qua hồi lâu, cuối cùng Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ cũng biết được tin tức này.
Nói thật, Nhan Lôi cũng không dám tin: “Dù sao cũng là một bé gái nhỏ, tại sao thầy giáo phải đẩy cô bé xuống núi chứ?”
“Có lẽ cô bé đã đắc tội người nào đó, hoặc cô bé đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.” Trần Bạc Vũ thản nhiên nói.
Trong xã hội hiện tại, trường học đã không còn là thiên đường từ lâu rồi, theo một định nghĩa nào đó, đây chính là một xã hội giai cấp thu nhỏ, đầy rẫy các cuộc tranh đấu gay gắt.
Mà những bé gái yếu ớt như Tiểu Nam, gia cảnh bình thường, trầm mặc ít nói, không giỏi giao tiếp, lại không có ưu điểm gì thường thường sẽ ở dưới đáy của xã hội thu nhỏ này.
Hèn mọn khiến cho người ta càng thêm sợ giao tiếp, muốn đóng chặt cánh cửa tâm hồn, cố thủ ở nơi yên bình nhỏ bé trong lòng mình. Đây là bức tranh tâm lý rất nhiều đứa trẻ.
Bọn chúng càng ngày càng ít nói, cũng không dám phản kháng.
Nhưng đây không phải lỗi của bọn chúng
Trần Bạc Vũ phỏng đoán: “Chắc chắn Phương Tiểu Nam đã gặp phải một chuyện đáng sợ ở trường học.”
Ánh mắt Nhan Lôi trở nên chua xót, cô không thể nào tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra với Phương Tiểu Nam 12 tuổi bị đẩy xuống vực hai lần.
Cô phải đòi lại công bằng cho cô bé đáng thương này.
“Bạc Vũ, nếu như trong trường học kia ẩn giấu một thầy giáo ác ma đội lốt người, nói không chừng, gã sẽ còn giết hại thêm nhiều học sinh khác, em phải ngăn cản gã!”
Cô thề cô sẽ tống tên thầy giáo cặn bã này vào tù!
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Cảnh sát điều tra nhanh chóng tìm được nơi đầu tiên Phương Tiểu Nam rơi xuống là chỗ cao 100 mét so với miếu thổ địa, nơi đó là điểm du lịch “động Bồ Tát”, cửa động Bồ Tát vừa vặn nhắm xuống phía dưới miếu thổ địa.
Hung thủ chỉ có thể đẩy Tiểu Nam xuống từ nơi này thì mới ngã trúng phía trước bàn thờ Phật, chênh lệch độ cao của hai nơi cũng trùng khớp với hai lần liên kết trạm tín hiệu của điện thoại Tiểu Nam.
Nhưng sau một tuần, hiện trường đã bị phá hủy hoàn toàn.
Từ sau khi Tiểu Nam rơi xuống núi, có vô số du khách tới động Bồ Tát này. Khắp mặt đất đều là dấu chân của các du khách, còn có đủ loại rác rưởi ở xung quanh, cảnh sát thật sự không phân biệt được đâu mới là manh mối mà hung thủ để lại. Do đó, hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án đã không còn giá trị điều tra.
Nếu như không có dấu vết ở hiện trường, cảnh sát đành phải chuyển hướng điều tra sang trường học của Tiểu Nam. Kết quả, điều tra phía trường học cũng khó khăn vô cùng.
Hôm nay vốn là ngày công bố kết quả kỳ thi công chức, Nhan Lôi ngồi trên xe lửa đến thành phố kế bên, cô xem thành tích, cũng không tệ lắm, kết quả bài thi viết là hạng nhất, thuận lợi lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai.
Thời gian phỏng vấn đã định vào ngày 30 tháng 4, tính từ bây giờ thì còn hơn một tháng nữa, cô muốn tận dụng một tháng này để phá giải vụ án của Tiểu Nam.
Lần này, cô đại diện ông Trần sang thành phố kế bên điều tra vụ án, trước đó đã nói rõ với Trần Bạc Vũ, tuy Trần Bạc Vũ lo lắng cô phải đi công tác một mình, nhưng vẫn ủng hộ. Nếu không bắt được hung thủ đẩy Tiểu Nam xuống vực, ai cũng không thể an tâm.
Bởi vì lần này địa điểm chính để điều tra là ở trường học, cần nói chuyện với bọn trẻ, vậy nên Nhan Lôi quyết định đưa ba đi theo, sẽ không có ai đề phòng đứa trẻ năm tuổi cả!
Sự thật chứng minh, đây là quyết định rất sáng suốt của cô.
Nhưng xe lửa còn chưa tới nơi, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa muốn đi vệ sinh, lúc trở lại, ông mở to mắt, quan sát tình hình trên xe (thói quen nghề nghiệp của lính trinh sát, luôn luôn tìm hiểu rõ tình cảnh xung quanh) liền phát hiện một vấn đề.
Trong khoang xe chật hẹp này tràn ngập tiếng khóc của trẻ con, tiếng ngủ ngáy của đàn ông và đủ mọi loại tiếng của mọi người.
Bởi vì có quá nhiều người, nhiệt độ trong xe tăng cao, rất nhiều du khách đều cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi.
Nhưng Nhan Quốc Hoa chú ý tới phía trong góc, có một người phụ nữ mặc đồ nông dân đang ôm con nhỏ, đứa bé bị quấn tã lót dày, mặt đỏ bừng.
Có người mẹ bình thường nào lại quấn chặt con mình trong một chiếc xe nóng bức như vậy không? Đứa trẻ không có bệnh cũng thành có bệnh!
Nhan Quốc Hoa lập tức nhướng mày, trở về chỗ ngồi, ông nói: “Lôi Lôi, gọi nhân viên bảo vệ tới đây, kiểm tra CMND của hai hành khách 21D khoang 3 và 2A khoang 4.”
???
Đầu Nhan Lôi đầy dấu hỏi chấm: “Ba, làm sao vậy?”
Nhan Quốc Hoa lạnh lùng nói:
“Vưa rồi ba nhìn thấy có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ trong lòng, ánh mắt rất khác lạ. Ba nhìn theo ánh mắt của cô ta tới khoang xe phía trước, phát hiện trong khoang kia có một người phụ nữ cũng ôm một đứa trẻ. Hai người phụ nữ ngồi ở hai khoang khác nhau, tã lót quấn cho hai đứa trẻ lại giống nhau như đúc, điều này chứng tỏ hai người này là cùng một bọn.”
Nhan Lôi lập tực hiểu rõ ý của ba, tranh thủ thời gian lặng lẽ gọi nhân viên bảo vệ tới, nói tình hình cho nhân viên bảo vệ biết.
Lúc đầu nhân viên bảo vệ trẻ tuổi này còn không tin lời cô, tã lót giống nhau chỉ là trùng hợp thì sao? Nhưng dù sao điều tra thêm cũng không sao cả, vậy nên vẫn đi tới chỗ người phụ nữ: “Kiểm tra CMND.”
Người phụ nữ chợt run rẩy cả người, lúc này, trong đầu Nhan Quốc Hoa bật ra một ý nghĩ, cô ta muốn chạy! Ông phải nhanh chóng kêu lên: “Không hay rồi! Lôi Lôi, mau bắt lấy cô ta!” Một giây sau, người phụ nữ bỗng nhiên ném đứa trẻ trên tay đi, vội vã chạy ra ngoài! Mà Nhan Lôi đã sớm quen làm theo lệnh ba, cô vô thức đưa tay ra, đỡ được cái tã lót, cũng may đứa trẻ bình an vô sự.
Lúc này nhân viên bảo vệ trẻ tuổi mới kịp phản ứng lại, lập tức hét lên: “Bắt lấy kẻ buôn người!”
Tiếng hét này đánh thức toàn bộ người trong khoang, tất cả nhân viên bảo vệ và hành khách đồng loạt ra tay, bắt được hai người phụ nữ buôn bán trẻ con này.
Vì vậy khi xe lửa đến ga, Nhan Lôi và Nhan Quốc Hoa cùng xuống xe, nhân tiện đi một chuyến tới cục công an giao hai kẻ buôn người này cho cảnh sát địa phương xử lý.
Nửa ngày sau, Trần Trung Lương nhận được một cuộc điện thoại vui vẻ.
Là cục trưởng Ngô của cục cảnh sát thành phố kế bên đích thân gọi tới, cục trưởng Ngô vui mừng khen ngợi Nhan Lôi.
“Hai kẻ buôn người bắt cóc trẻ sơ sinh, sử dụng đường sắt cao tốc để vận chuyển chúng. Chúng ngồi xe lửa tới chợ đen ở phía Nam để giao dịch, đúng lúc gặp phải cô Nhan Nhan Lôi mà ông cử tới.”
“Cô Nhan rất thông minh, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đứa trẻ bị bắt cóc, còn bắt được hai kẻ buôn người!”
“Hai đứa trẻ đều được giải cứu thành công. Hai kẻ buôn người này chạy trốn đến các tỉnh gây án nhiều năm, lần này rốt cuộc cũng bị cảnh sát thành phố chúng tôi bắt được. Hiện tại bên trên đặc biệt phát thông báo, khen ngợi cục cảnh sát thành phố chúng tôi trừ hại cho dân!”
“Cục trưởng Trần, cảm ơn ông từ phương xa gửi tới công lao đặc biệt này! Sắp tới đài truyền hình muốn phỏng vấn chúng tôi về vụ bắt cóc! Thị trưởng cũng sẽ đích thân tới xem!”
“Chúng tôi muốn mời cô Nhan tới phỏng vấn cùng…”
“Đúng rồi, cô Nhan đang công tác ở đơn vị nào? Cục cảnh sát chúng tôi sẽ gửi giấy khen hăng hái làm việc nghĩa, trừ hại cho dân tới đơn vị của cô ấy.”
Trần Trung Lương vô cùng bình tĩnh nói: “Cô Nhan không có đơn vị, con bé là con dâu tương lai của tôi, ông cứ gửi giấy khen làm việc nghĩa cho tôi là được rồi, tôi sẽ treo lên tường nhà tôi.”
***
Được rồi, không nói tới sự việc ngoài lề này nữa, Nhan Lôi nhanh chóng phát hiện cảnh sát thành phố kế bên cũng gặp phải rắc rối khi điều tra vụ án này.
Điều rắc rối là trường học không cho phép vào cổng!
Chuyện này cũng khó trách, có trường trung học nào lại đồng ý cho chú cảnh sát vào ngồi, nói trường học các em có một thầy giáo là tội phạm giết người!
Nếu tin tức Phương Tiểu Nam bị thầy giáo hại truyền đi, kỳ tuyển sinh năm sau của trường sẽ trở thành vấn đề rất lớn, hơn nữa phụ huynh của những học sinh này cũng sẽ náo loạn, đây là cái giá lớn mà hiệu trưởng không thể trả được.
Bởi vậy, sau khi Tiểu Nam gặp chuyện không may, hiệu trưởng trường cấp hai đã sớm đút lót một khoản bồi thường lớn cho người giám hộ là ba Tiểu Nam, cũng hy vọng dẹp yên được chuyện này, coi như rơi xuống núi là chuyện ngoài ý muốn.
Cho tới bây giờ, trường học cũng không cho phép cảnh sát vào tra án, hơn nữa còn nói lời khai của hung thủ giết người Long Chương Quyền kia là giả.
Hiệu trưởng trường cấp hai đã nói: “Long Chương Quyền nói trước khi Tiểu Nam hôn mê đã chỉ ra và xác nhận thầy giáo trong trường là hung thủ, nhưng gã ta là tội phạm sát hại cả nhà người khác, ai biết lời này có phải do gã ta bịa ra không? Sao cảnh sát các người lại có thể tin lời của một tên tội phạm giết người?”
Thầy chủ nhiệm nói: “Tôi thấy Long Chương Quyền chỉ muốn cởi bỏ tội danh, cho nên mới đổ tội cho giáo viên vô tội! Rõ ràng gã ta không quen biết đứa trẻ, cho nên mới nói là thầy giáo của Tiểu Nam đẩy xuống!”
Giáo viên XX cũng nói: “Giáo viên trong trường chúng tôi đều được tuyển chọn chính quy, làm sao có thể xảy ra chuyện này? Nhất định là Long Chương Quyền đang nói láo!”
Trên mạng cũng truyền ra một số tin tức nội bộ rằng Long Chương Quyền khai thầy giáo là hung thủ, nhưng đã sớm bị trường học thuê thủy quân đè xuống.
Tóm lại, phía trường học chỉ có đúng ba câu: Tội phạm giết người Long Chương Quyền đang nói láo! Giáo viên của trường chúng tôi nhất định không hại học sinh của mình! Cảnh sát các người không có quyền vào trường học điều tra, muốn tra mời đưa thêm chứng cứ!
Mặt khác, người giám hộ, ba Phương Tiểu Nam đã lấy tiền, không truy cứu trách nhiệm với nhân viên nhà trường nữa. Cho nên, vụ án đứa trẻ rơi xuống vực vốn đã xong xuôi.
Chỉ có một người nhất quyết không thừa nhận kết quả này, nhất quyết không từ bỏ việc truy tìm hung phạm. Đó chính là người phụ nữ họ Lâm, mẹ ruột Tiểu Nam.
Về sau Nhan Lôi mới biết, ngoài tới xin cục trưởng Trần giúp đỡ, người phụ nữ họ Lâm còn nhiều lần đến nhà các cán bộ về hưu khác, cầu xin bọn họ ra tay giúp đỡ con gái mình.
Cô ta là người phụ nữ chỉ học hết bậc tiểu học, để truy tìm hung phạm hại con gái, cô ta đã bỏ việc, đi tới khắp nơi nghe ngóng tin tức, sau đó cố ý tìm tới những “Bao Thanh Thiên” này, ngàn dặm xa xôi đi tới, hy vọng bọn họ có thể đứng lên giúp đỡ con gái.
Cũng nhờ có sự cố gắng này của người phụ nữ họ Lâm, cảnh sát và giới truyền thông đều bắt đầu chú ý tới vụ án rơi xuống vực của Tiểu Nam một lần nữa.
Đây là tình yêu thương sâu nặng nhất mà người mẹ dành cho con gái của mình.
Vì đòi lại công bằng cho đứa con gái đang bị hôn mê, cô ấy không tiếc bất cứ giá nào, bởi cô ấy là một người mẹ.
Nhan Lôi cũng không muốn để cho người mẹ này thất vọng nữa. Nhưng phía trường học sống chết không chịu phối hợp, cảnh sát đừng nói là điều tra, đến vào cửa trường cũng không vào được, vậy phải làm thế nào đây?
Khi Nhan Lôi đang cúi đầu trầm tư, cũng trông thấy dáng vẻ nhỏ bé đang trầm tư của ba mình.
Đây là, nuôi con ngàn ngày, dùng trong một lần!
Lúc này lão đồng chí Nhan Quốc Hoa năm tuổi không sử dụng sự đáng yêu trời sinh thì còn đợi tới khi nào!
Nhan Lôi quyết định: “Ba, ba vào trường cấp hai nằm vùng giúp con được không?”
Cô cũng không tin đám thầy cô, hiệu trưởng trong trường cấp hai có thể phòng bị được người ba xuất thân từ lính trinh sát tinh nhuệ của mình.
Danh Sách Chương: