• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhà, trong nhà tưởng niệm ở nghĩa trang.

“Sao vậy? Các anh em nói một câu đi nào, cuối cùng là ai ấn trước đây?!”

“Cho nhóm bốn anh lớn trước đi, đám đàn em như em chỉ giúp đỡ thêm thôi, các anh cứ ấn trước đi ạ!”

“Tôi nói này anh Lữ, anh là chỉ huy của năm người bọn em, chi bằng anh ấn trước đi, rồi các anh em khác ấn theo!”

“Hừ, tao ấn thì có được cái rắm gì đâu?! Thầy Tiêu đã dặn chúng ta phải ưu tiên cho nổ đập chứa nước, một khi đập chứa nước bị nổ sập, mọi người đều chạy không thoát, có ấn kích nổ ở nhà tưởng niệm hay không cũng không có gì khác nhau!”

“Không thì, ba người các cậu cứ ấn trước đi, chúng tôi ở trên thuyền còn nhiều thứ chưa chuẩn bị tốt, tới bờ biển rồi nói sau!”

Chuyện ập tới đầu, năm người này thế mà lại từ chối.

Phải biết rằng, cảnh tượng Từ Văn Bác bị nổ tung xảy ra quá đột ngột, chưa kịp ngắt tín hiệu với camera quay trực tiếp, kết quả toàn cảnh đều bị đài truyền hình chiếu ra ngoài.

Vì vậy, ba tên tội phạm ở trên lầu đều tận mắt nhìn thấy Từ Văn Bác chết như thế nào, còn hai tên đang ở trên thuyền cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng ở trên ti vi.

Có lẽ do cảnh tượng tử vong của Từ Văn Bác quá mức thảm thiết, cuối cùng cũng đã đánh thức sự sợ hãi thần chết trong bọn họ.

Bọn họ từng vô cùng oán hận Từ Văn Bác, nhưng hiện tại, ai cũng không muốn cơ thể mỗi thứ một nơi rơi tán loạn như Từ Văn Bác.

Bỏ mạng, thật ra lại là một chuyện khiến kẻ khác sợ hãi.

Chuyện này phải chờ tới khi thần chết đáp xuống bên người họ, họ mới phát hiện ra.

***

Cùng lúc đó.

“Mẹ, mẹ… Hu hu hu.”

Trong bộ đàm bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của một đứa bé, cắt đứt cuộc trò chuyện của năm người họ.

Im lặng một lúc, bốn người còn lại nhận ra rồi chất vấn: “Xảy ra chuyện gì vậy?! Lão Ninh, sao bên ông lại có trẻ con?!”

Đúng vậy, tiếng khóc của trẻ con truyền từ bộ đàm của Ninh Khánh Quân. Nghe được giọng nói của đứa bé, Ninh Khánh Quân cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ấn vào điều khiển từ xa ở trong tay.

Nhưng khi xoay người lại, có một đứa bé lớn vừa phải đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, cái đầu nhỏ vẫn chưa cao bằng cửa sổ, nhóc đó đang khóc đến xót gan xót ruột, nhìn bộ dạng có vẻ đã bị tiếng nổ mạnh vừa rồi dọa cho sợ hãi.

“Không có gì, chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi gì đó thôi.”

Ninh Khánh Quân trả lời, ông ta nhìn xung quanh một chút, cũng không nhìn thấy người nhà của đứa bé này. Xem ra, chắc hẳn nhóc con này đã tự ý chạy loạn, mới chạy tới lầu bốn không một bóng người này.

Tiếng khóc này của đứa bé, bỗng nhiên gợi lại hồi ức lúc ông ta dắt con gái mình đi, Ninh Khánh Quân có chút không đành lòng nghe tiếp, nên dứt khoát lấy việc này để viện cớ, từ chối nói: “Các anh em, trước cứ để tôi dỗ đứa bé này xong rồi nói tiếp, tôi cúp máy đây.”

Nói xong, ông ta bèn đóng bộ đàm.

Đứa bé càng khóc lớn tiếng hơn, “Bác ơi, cháu muốn mẹ, hu hu hu, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ!”

Bản chất được khắc sâu vào gen của con người là bảo vệ con nhỏ, trừ phi là người chống đối xã hội mất đi nhân tính, nếu không, khi nghe được tiếng khóc của trẻ con, phản ứng đầu tiên vẫn là thương yêu.

Trong lúc bất tri bất giác, Ninh Khánh Quân đã bị tiếng khóc của cậu bé hấp dẫn. Nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của cậu bé này, nỗi hận cố chấp của ông ta đã tiêu tán đi được một chút.

Chân ông ta không tự chủ đi vài bước về phía cậu bé.

Nhưng Ninh Khánh Quân lại không biết, chỗ đó là góc chết của camera theo dõi.

Ông ta vừa rời khỏi phạm vi theo dõi, trong bóng đêm, một bóng dáng xinh đẹp lặng lẽ từ sau lưng ông ta bước tới, Ninh Khánh Quân mới vừa đi qua góc tường, đã bị bóng dáng xinh đẹp đó đánh một cú vào sau cổ.

Ninh Khánh Quân không chút phòng bị nào, chỉ cảm thấy nơi nào đó trên người tê rần, sau đó hai mắt tối sầm lại, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy hông ông ta, rồi lại đánh thêm một cú vào hông ông ta.

Tiếp đó, Ninh Khánh Quân không biết được gì nữa.

Nhan Lôi im lặng không một tiếng động xử lý ông ta, sau đó lôi ông ta vào trong nhà vệ sinh nữ.

“Con gái, làm tốt lắm!”

Nhan Quốc Hoa thu lại nước mắt, giơ ngón tay cho cô.

Thân thủ hôm nay của Lôi Lôi, đã có năm điểm giống với khí phách lúc ông còn làm lính trinh sát, hành động vô cùng gọn gàng!

Nhan Lôi tắt chốt mở của dùi cui điện, hít sâu một hơi, may là lần trước sau khi cô xử lý xong vụ án của Lưu Luyện, đã tự mua cho mình một cái dùi cui điện để phòng thân. Thứ này là một món đồ chơi tốt, nhất là ở trong trường hợp này.

Không nói nhiều, đầu tiên Nhan Lôi lục soát người Ninh Khánh Quân, ngoại trừ điều khiển thuốc nổ từ xa, cô còn lục ra được một cái bộ đàm, cùng với một tấm bản đồ được vẽ bằng tay.

Cô mở bản đồ ra, phát hiện đây là bản vẽ nhìn từ trên xuống của toàn bộ khu nghĩa trang. Trên đó còn có mấy tọa độ được khoanh đỏ, hơn nữa còn đánh hai dấu X lớn ở chỗ nào đó ở lầu bốn của nhà tưởng niệm và trên đập nước lớn.

Cô suy nghĩ, đám tội phạm này học vấn cũng không quá cao, nên dùng cách như này để nhớ kỹ địa điểm hành động và địa điểm cài thuốc nổ. Để thuận tiện hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng khi vừa nhìn thấy ký hiệu đánh dấu trên đập chứa nước, mồ hôi lạnh chảy ra ngoài từng lỗ chân lông, Nhan Lôi đột nhiên phản ứng lại kịp, giọng nói cũng đang run rẩy: “Chẳng lẽ bọn họ muốn nổ tung đập chứa nước một lần nữa?!”

Nhan Quốc Hoa gật đầu, ông vô cùng tỉnh táo phân tích: “Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ có thể nghe ra được, tổng cộng có năm tên tội phạm. Trong đó có ba tên ở trong tòa lầu này, hai tên còn lại ở trên thuyền bên ngoài. Nơi được đánh dấu X trên lầu bốn này, chắc hẳn là phòng phát thanh mà hai kẻ tội phạm đó đã chiếm được.”

Tội phạm có thuyền!

Vậy thì càng thêm xác thực, bọn chúng muốn nổ tung đập chứa nước!

Đáng giận mà!

Từ đó cô suy ra, hai con giáp Tiêu Văn Đông và Đinh Doãn Hào kia, nhất định là người được anh Xà chọn để sắp xếp nổ tung đập chứa nước vào tám năm trước.

Tám năm trước, kế hoạch nổ tung của anh Xà thành công, chắc chắn không thể bỏ qua công lao cài thuốc nổ của hai tên này.

Hiện tại, Đinh Doãn Hào đã chết rồi, Tiêu Văn Đông thuê [mười hai con giáp] mới để lập lại trò cũ, lại còn nghĩ tới vụ nổ 2.0!

Sự tàn nhẫn điên cuồng của những con giáp này vượt quá giới hạn tưởng tượng của mọi người, còn có anh Xà hậu thuẫn bố trí ở phía sau, bù đắp tất cả các mặt của kế hoạch trở nên hoàn mỹ vô khuyết.

Kế sách hiện tại chỉ có, gặp chiêu gỡ chiêu!

May mà bọn họ quật ngã được một tên là Ninh Khánh Quân, cũng lấy được bản đồ về hoạt động của vụ nổ.

Vẻ mặt của Nhan Lôi cẩn thận tỉ mỉ, suy đoán nói: “Nói như vậy, bọn đàn em của Tiêu Văn Đông đã chuẩn bị tới hai đường. Nếu cho nổ tung nhà tưởng niệm vẫn không khiến các vị khách quý này tử vong, thì chúng sẽ dứt khoát cho nổ tung đập chứa nước, thả nước để dìm chết những người này.”

“Không đúng, Tiêu Văn Đông cố ý làm nhiều thủ thuật che mắt như vậy, mục đích của anh ta, cũng không chỉ là khiến cho 200 vị khách quý kia chết đuối thôi đâu.”

Nhan Quốc Hoa đang nhớ lại tiếng nổ lớn vừa rồi, hình như là truyền từ bên núi Nam Sơn tới.

Lúc bên kia sông phát nổ, hai người bọn họ đều chỉ lo theo dõi Ninh Khánh Quân, cũng chưa có thời gian chú ý xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng vào lúc này, tâm tư của Nhan Quốc Hoa động đậy, kết hợp manh mối về hai nơi vụ nổ lại với nhau rồi suy xét, ông bỗng nhiên hiểu ra kế hoạch thật sự của Tiêu Văn Đông là dương đông kích tây.

Hôm nay Tiêu Văn Đông nhất định sẽ xuất hiện ở núi Nam Sơn, thu hút đa số lực lượng cảnh sát ở cục thành phố lên núi để bao vây anh ta. Sau đó, Tiêu Văn Đông cho nổ tung núi Nam Sơn, khiến cho nhóm cảnh sát trên núi ốc không mang nổi mình ốc.

Cứ như vậy, cục thành phố trước sau không thể lo hết, rồi sẽ không thể phái được bao nhiêu đến giúp đỡ những con tin ở trong nhà tưởng niệm.

Còn về phần bên đập chứa nước, xem ra mới chính là mục đích cuối cùng của Tiêu Văn Đông, hay cho một chiêu liên hoàn kế giấu trời qua biển này!

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Bọ ngựa và ve sầu chính là khu nghĩa trang và núi Nam Sơn, mục tiêu thật sự là con chim sẻ kia, đập chứa nước Danh Hồ!

“… Nhà tưởng niệm cũng được, núi Nam Sơn cũng được, Tiêu Văn Đông chuẩn bị hai đường, chỉ là vì che giấu kế hoạch cho nổ tung đập chứa nước mà thôi.” Nhan Quốc Hoa trầm giọng dặn dò: “Lôi Lôi, con đưa dùi cui điện cho ba! Hai tên tội phạm trong phòng phát thanh kia để ba đánh ngã cho, con mau đến đập chứa nước ngăn chiếc thuyền kia lại đi!”

Nhan Lôi gật đầu, không nói hai lời, cô đã giao dùi cui điện cho ba.

Cô sẽ không hỏi mấy vấn đề nhàm chán như, ba làm được chứ? Ba có thể làm được không?

Bởi vì tất cả kỹ năng của cô đều được ba truyền thụ. Nếu cô không tin vào lời nói của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa, vậy thì còn tin được ai đây?

Bởi vì bọn họ là ba con ruột, nên sẽ có kiểu ăn ý như này, có rất nhiều chuyện không cần giải thích, chỉ cần tin tưởng đối phương là được.

Thay vì vẽ lại, cô chọn cách lấy điện thoại ra, chụp lại tấm bản đồ này, gửi vào trong nhóm chat của đội trinh sát hình sự.

[Đội trưởng, đám đàn em của Tiêu Văn Đông có cài thuốc nổ trong nghĩa trang. Đây là bản đồ đánh dấu những chỗ để thuốc nổ! Mục đích cuối cùng của Tiêu Văn Đông là muốn nổ tung đập chứa nước Danh Hồ, thả nước nhấn chìm cả khu nội thành! Mong mọi người nhanh chóng phái người sơ tán đám đông ở bên ngoài nghĩa trang!]

[…]

Nhóm chat của đội trinh sát hình sự bỗng nhiên không ai trả lời lại.

Trong nháy mắt, một loại dự cảm xấu mãnh liệt xông lên đầu. Nhan Lôi nhớ tới tiếng nổ lớn vừa rồi, chẳng lẽ là các đồng nghiệp trong đội trinh sát hình sự, hôm nay đều đi tới núi Nam Sơn rồi sao? (Trần Bạc Vũ sợ cô lo lắng, nên cố ý không gọi người đi thông báo với cô.)

Nhan Lôi ngẩn người, Nhan Quốc Hoa còn quát lớn: “Còn chờ gì nữa?! Bây giờ mau chạy tới đập chứa nước ngăn thuyền lại đi! Tiêu Văn Đông lấy chính mình làm mồi nhử, trước đã cho nổ tung núi Nam Sơn, khẳng định mục tiêu tiếp theo chính là cho nổ đập chứa nước. Lôi Lôi, đừng hy vọng người khác tới giúp đỡ!”

Nhan Lôi gật đầu, núi Nam Sơn xảy ra chuyện, đồng nghiệp khẳng định ốc còn không mang nổi mình ốc, cô cất điện thoại rồi đi xuống lầu.

Hiện tại mực nước ở sông Trường Giang cao như vậy, nếu đập chứa nước bị vỡ, đây không phải là vấn đề có thoát được hay không, mà vấn đề nằm ở chỗ người dân trong nội thành không có cách nào di tản đi được.

Cô nhanh chóng vạch ra con đường thông tới đập chứa nước ở trong lòng.

May mà ba đã tập cho cô một thói quen tốt, mỗi lần tới một địa điểm mới nào đó, bọn họ sẽ ghi nhớ bản đồ kiến trúc xây dựng, hơn nữa còn tìm ra các lối ra ở xung quanh, để phòng trường hợp xảy ra bất kỳ tình huống gì.

Cửa lớn và lối đi an toàn của nhà tưởng niệm đã bị nổ tung, nhưng không nổ sập tầng hầm bãi đỗ xe, cô nhớ ra ở bãi đỗ xe không có cài thuốc nổ, nên chọn con đường chuyển hàng hóa để đi tới bãi đỗ xe ở dưới lòng đất, rồi lại từ cửa sau của bãi đỗ xe trèo tường ra ngoài nghĩa trang.

Lúc ra khỏi nghĩa trang, cô mới có thời gian giương mắt nhìn về phía núi Nam Sơn ở xa xa, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Trên đỉnh núi không ngừng bốc lên luồng khói dày đặc!

Đỉnh núi cây xanh um tùm trước kia, lúc này đã chìm vào trong biển lửa!

Cô cắn chặt răng, ba nói không sai, Tiêu Văn Đông thật sự đã chuẩn bị hai đường, núi Nam Sơn nổ lớn cũng chỉ là mồi nhử mà thôi, Tiêu Văn Đông dùng bản thân để thu hút đa số lực lượng cảnh sát lên trên núi, vậy nên đã làm xáo trộn nhóm cảnh sát ở tuyến đầu.

Cứ như vậy chỗ nguy hiểm nhất ngược lại là trên đập chứa nước!

Nhan Lôi không nói nhiều, chạy như bay tới khu đê điều, đồng thời, cô gọi điện thoại cho Trần Bạc Vũ, nhưng không có ai bắt máy.

Cô nhanh chóng đổi dãy số, gọi cho đội trưởng Lý, đội trưởng Vương và cục trưởng Vương, tất cả số điện thoại đều đang ở trạng thái bận.

Trong lòng cô cảm thấy nặng nề, sau đó bình tĩnh lại nhanh chóng phán đoán. Nhất định bên núi Nam Sơn đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa bên nghĩa trang đã có bảo vệ và người nhà của con tin liều mạng báo nguy, mấy trăm cuộc điện thoại đều gọi tới cục lãnh đạo thành phố, những người lãnh đạo như cục trưởng Vương đội trưởng Vương và đội trưởng Lý nhất định đã bị gọi đến phát nổ, không được, không nên gọi cho cục lãnh đạo thành phố!

Vậy thì gọi cho ai đây?!

Bỗng nhiên một tia sáng chợt lóe lên, cô lập tức bấm số điện thoại của ba chồng, điện thoại của ông Trần bắt máy!

“Alô?” Giọng điệu của Trần Trung Lương vô cùng trầm trọng, Nhan Lôi phát hiện giọng nói của ông ấy không giống như bình thường lắm, nhưng cô không kịp giải thích gì, đã trực tiếp nói thẳng: “Ba, vụ nổ lớn ở núi Nam Sơn và ở nghĩa trang chỉ là thuật che mắt của Tiêu Văn Đông, mục đích thực sự của Tiêu Văn Đông là cho nổ tung đập chứa nước lần thứ hai!”

Cúp điện thoại, Trần Trung Lương không nói hai lời, đầu tiên đi thông báo cho đội cảnh sát giao thông và cục quản lý thành phố.

Sáng hôm nay, tên nhãi Tiêu Văn Đông mặc áo gắn bom bắt cóc con tin, nên hơn phân nửa lực lượng cảnh sát của toàn thành phố đều bị dẫn dụ tới chặn lại ở vùng phụ cận núi Nam Sơn. Trong nội thành chỉ để lại thuộc chức cảnh sát nhân dân, cảnh sát giao thông và cảnh sát quản lý thành phố.

Sau mười hai giờ trưa, núi Nam Sơn bị nổ tung, tình hình trên núi vô cùng nghiêm trọng.

Hiện tại không liên lạc được với các đội trưởng đội đặc biệt và cục trưởng Vương. Cũng không liên lạc được với con của ông, Trần Bạc Vũ.

Tại thời điểm mấu chốt như này, Trần Trung Lương cũng chỉ có thể dựa vào đội cảnh sát giao thông và đội quản lý thành phố đến giúp đỡ sơ tán đám đông.

Tất nhiên, điểm mấu chốt nhất vẫn là đập chứa nước không thể bị nổ!

***

Cùng lúc đó, tình hình trong nhà tưởng niệm nghĩa trang càng thêm không ổn.

Hai lần nổ mạnh qua đi, cửa lớn của nhà tưởng niệm đã bị nổ sụp xuống, các cây cột chịu lực cũng đã sập xuống, nằm vắt ngang trong đại sảnh. Toàn bộ nhà tưởng niệm thoạt nhìn đều lung lay sắp đổ, mọi người đang điên cuồng thét chói tay, có rất nhiều người bẻ cửa sổ để chạy trốn ra ngoài.

Nhưng khi người đầu tiên đi ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, trên khu quảng trường của nghĩa trang nổ ra một ánh lửa cao ngất trời, sàn nhà bằng gạch lót ở quảng trường đều bị tiếng ầm này làm cho tung lên.

Một làn sóng xung kích cuốn theo đá vụn đánh úp tới, như cơn mưa sao băng nóng rực đáp xuống mặt đất, lại ép những người này quay trở lại nhà tưởng niệm.

Mắt thấy quảng trường cũng bị nổ tung hết, tất cả mọi người đều hiểu, bên trong hay bên ngoài nghĩa trang đều có thuốc nổ! Rất nhiều thuốc nổ! Cho dù có chạy, cũng chạy không thoát số phận bị nổ chết.

Chỉ trong nháy mắt, nhóm người đã yên tĩnh lại, đây là một loại yên lặng bất động và đáng sợ.

Giọng nói tàn bạo của kẻ tội phạm truyền từ trong loa phát thanh ra: “Bà mày cái tụi chó hoang này, tụi mày la hét cái gì? Trốn cái gì mà trốn? Ai dám chạy ra ngoài một lần nữa, tao sẽ cho nổ bay cả cái nghĩa trang này!”

Tên đồng lõa cũng mắng: “Tao nói cho tụi mày biết, trong nghĩa trang này nơi nào cũng có thuốc nổ hết! Cho dù chân tụi mày có dài đi nữa, nổ một cái thì cũng chung kết cục với Từ Văn Bác!”

Các cô gái nhát gan đã khóc lên, còn có người bắt đầu cầu nguyện ông trời và Phật Tổ, cầu xin thần thánh cứu vớt thế nhân!

Lúc này, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đang ở trên hành lang lầu bốn. Ông cẩn thận quan sát xung quanh, lại phát hiện ra một chuyện, lầu bốn này đều là văn phòng của lãnh đạo, nhưng vào một ngày quan trọng như hôm nay, lầu bốn lại không có bất kỳ ai. Dưới lầu cũng chỉ có mấy người chức vụ nhỏ tiếp đãi khách.

Có một vấn đề được nêu ra, các lãnh đạo khác của nghĩa trang đã chạy đi đâu rồi?

Không, người phụ trách đã chạy thoát, điều này nói lên được gì?

Chỉ sợ, những người gặp khó khăn ở nghĩa trang sớm đã bị lợi ích của tập đoàn anh Xà hoàn toàn thu mua rồi.

Nghĩ đến đây, Nhan Quốc Hoa càng thêm tin tưởng, đây không phải là chuyện mà một mình Tiêu Văn Đông có thể làm được.

Núi Nam Sơn, nghĩa trang, đập chứa nước, ba vụ nổ lớn liên hoàn, phối hợp đến mức không có sơ hở, thủ đoạn như này, tuyệt đối là kế hoạch của tên điên anh Xà kia!

Bởi vì chỉ có anh Xà và nhà họ Lục mới có năng lực lớn thu mua tất cả người trong một tòa lầu lớn như vậy, khiến cho bọn họ im miệng không nói gì. Cũng chỉ có anh Xà, mới có thể lập ra một kế hoạch phạm tội hoàn hảo như vậy.

Hừ hừ, vì để chiếm được mỏ kim cương giá trị vài tỷ đô la, mà không thèm để ý tới mạng sống của dân thường luôn sao?!

Chắc anh Xà còn vui mừng hơn? Đây rõ ràng là loại người chống đối xã hội.

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thề, mình nhất định phải bắt được con rắn này!

Nhưng hiện tại, không phải bàn cãi xem anh Xà có phải là chủ mưu hay không, mà vấn đề lớn nhất trước mắt ông hiện tại là thu phục kẻ tội phạm.

Cũng may, ông và Lôi Lôi vừa rồi nghe trộm được cuộc nói chuyện của Ninh Khánh Quân và đồng bọn. Từ đó biết được một tin, một nhóm tội phạm sau khi cho nổ chết Từ Văn Bác, đã bắt đầu nảy sinh ra những ý kiến khác nhau.

Từ Văn Bác chết đi thật ra cũng khiến bọn họ chấn động, cái gọi là coi nhẹ sinh tử, sống chết mặc bay, đôi khi chỉ là những câu nói để cái chết không ập tới trước mắt mà thôi.

Nhan Quốc Hoa đã nhanh chóng đi tới phòng phát thanh, nơi này chính là nơi được đánh dấu trên bản đồ.

Ông hít sâu một hơi, thu lại bản đồ, giơ bộ đàm lên, sau đó gõ cửa, ngay trong lúc hỗn loạn, trong loa phát thanh bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa.

Trong phòng phát thanh, hai người Ngô Bồi Thành và Khâu Vinh Dương đang do dự ai sẽ là người ấn nút, thần kinh của bọn họ đang vô cùng căng thẳng, một tiếng gõ cửa này, thiếu chút nữa đã dọa bọn họ sợ tới nỗi hồn vía lên mây.

Nhưng khi xoay người lại, ngoài cửa chỉ có một đứa bé to vừa phải, bạn nhỏ đó cầm bộ đàm, trong bộ đàm cũng truyền tới giọng nói trẻ con đáng yêu: “Chú ơi, bác ơi, mở cửa đi! Cháu có cái này muốn tặng cho hai người!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?! Lối đi an toàn ở lầu một không phải đã bị nổ tung rồi sao? Sao lại có đứa bé bò lên được?!” Khâu Vinh Dương không hiểu được, Ngô Bồi Thành lại nói: “Cậu mau xem đi, sao trên tay nó lại còn cầm bộ đàm của lão Ninh chứ?!”

Hai người đàn ông to lớn nhìn nhau, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!

Lại nghe trong bộ đàm, giọng nói của cậu bé mềm mại: “Chú ơi, bác ơi, bác Ninh kêu cháu mang cái đồ chơi này đến cho hai người, bác ấy cho con rất nhiều rất nhiều kẹo để ăn nữa đó!”

Nói xong, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa giơ cái điều khiển thuốc nổ từ xa trong tay lên, bày ra dáng vẻ thật ngây thơ dễ thương.

!!!

Đợi đã, câu nói của đứa bé đó là có ý gì?!

Ninh Khánh Quân chạy rồi? Còn đưa điều khiển từ xa cho một đứa bé?!

Ngô Bồi Thành và Khâu Vinh Dương đồng thời nghĩ tới một chuyện. Đệt mợ, Ninh Khánh Quân gặp chuyện lớn lại biến thành con thỏ đế, ông ta sợ rồi, không dám nổ chết đám đại chủ nhà giàu kia!

“Con mẹ nó! Cái thằng Ninh Khánh Quân sợ sệt như thỏ đế này!”

Ngô Bồi Thành không nhịn được chửi ầm lên, tên này còn gửi điều khiển từ xa cho một đứa bé mang tới, đây là có ý định làm kẻ đào ngũ?! Đây không phải là đang đào hố cho hai đồng bọn hắn hay sao?!

Giờ phút này, sự bất mãn với Ninh Khánh Quân đã xộc thẳng lên đầu.

Hai người bọn họ thật sự nghĩ rằng Ninh Khánh Quân cho nổ bay Từ Văn Bác xong thì đã xong chuyện, chuyển sang làm kẻ đào ngũ!

Ngoài cửa, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cố gắng tỏ ra dễ thương, ông làm ra vẻ tò mò: “Chú ơi, đây là đồ chơi gì vậy ạ?” Sau đó vươn ngón tay út trắng nõn sờ sờ vào cái nút trên điều khiển từ xa: “Món đồ chơi này chơi vui thật!”

Ngô Bồi Thành và Khâu Vinh Dương nhìn thấy hành động này của cậu bé mà chảy mồ hôi ròng ròng, bọn họ cũng không nghĩ tới một đứa nhỏ năm tuổi có năng lực gì, vậy nên Ngô Bồi Thành không nhịn được ra mở cửa: “Cậu bé à, mau đưa điều khiển từ xa cho chú…”

“Vâng ạ.”

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa chớp chớp mắt, lặng lẽ giấu dùi cui điện ở dưới điều khiển từ xa, làm bộ ngoan ngoãn đưa tới.

Ngô Bồi Thành vươn tay, đang muốn nhận lấy điều khiển từ xa, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay tê rần, tiếp theo anh ta còn chưa kịp phản ứng, Nhan Quốc Hoa đã tiến lên một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén như dao, lập tức chọc chính xác thẳng vào “trứng” của Ngô Bồi Thành!

Món đồ chơi kia của đàn ông bị điện giật thì sẽ có cảm giác như thế nào?!

Một trận đau đớn đánh úp lại, quả thực là hồn vía lên mây, Ngô Bồi Thành còn chưa kịp rên một tiếng, đã hoàn toàn ngất đi.

Giờ phút này, Khâu Vinh Dương còn đứng ở xa vài mét, anh ta còn đang căm tức chuyện Ninh Khánh Quân đào ngũ, hoàn toàn không đề phòng một đứa trẻ năm tuổi sẽ đánh lén hai người đàn ông to lớn như bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy cơ thể của Ngô mềm nhũn, không lên tiếng té ở trên tường, anh ta mới phát hiện có chỗ không đúng, chạy nhanh tới dìu anh ta: “Lão đệ, mày làm sao vậy?!”

Một giây sau, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa chui từ phía sau Ngô Bồi Thành ra, tiếp đó, ông lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tay, cánh tay nhỏ bé giơ lên, một lần nữa lấy dùi cui điện đâm tới bộ phận nửa người dưới kia của Khâu Vinh Dương, ngay tức khắc trứng lại rơi đầy đất lần nữa.

“Hừ…”

Đại não của Khâu Vinh Dương mất sạch, cũng ngất đi.

Tốc độ của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa giải quyết hai người này, trước sau chỉ kém không quá năm giây, bởi vì không ai phòng bị một đứa bé năm tuổi sẽ giật điện trứng của bọn họ!

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa cao một mét mốt, từng là trưởng ban ban trinh sát, phó cục trưởng cục cảnh sát, đội trưởng đội trinh sát hình sự, hiện tại mặt không thay đổi đang thu lại hai cái điều khiển từ xa của hai tên phần tử phạm tội.

Trước khi ông ra tay như hồi nãy, ông có nghĩ tới lúc còn ở trong quân đội, từng gặp phải một chuyện.

Trước kia, trong ban của ông có chiến sĩ đang tắm rửa trong phòng tắm, cuối cùng bị hở đường dây điện, đầu sợi dây lộ ra không cẩn thận đâm vào trứng của tiểu binh đó, kết quả tiểu binh đó rầm một tiếng thẳng tắp ngã xuống đất, ngay cả rên cũng không kịp rên.

Mãi cho tới khi một chiến sĩ khác đến tắm rửa, phát hiện cậu ta đang nằm trong phòng tắm, mới đưa chiến sĩ này tới bệnh viện.

Qua cả một đêm, cậu chiến sĩ đó mới tỉnh lại, cậu ta miêu tả cảm giác trứng bị điện giật giống như là: “Trời đất mù mịt, linh hồn lập tức siêu thoát. Hoàn toàn không có cách nào hô lên được.”

Từ đó về sau, ông biết được thêm một kiến thức nữa. Giật điện một người đàn ông, thủ đoạn bất ngờ không kịp đề phòng nhất và có hiệu quả nhất, chính là giật vào trứng. Chẳng qua chiêu độc địa này ông lại không có cơ hội dùng trên chiến trường, không ngờ lại dùng trên người hai kẻ tội phạm này!

Chiều cao hiện tại của ông là một mét mốt, vừa vặn ngang với bộ phận giữa hai chân của hai gã đàn ông to lớn này, ngược lại biến thành ưu điểm.

Giải quyết xong hai tên này, Nhan Quốc Hoa lập tức chạy tới trước bàn phát thanh, từ cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, ở đại sảnh tầng một khắp nơi đều là cảnh tượng hỗn loạn, cửa lớn bị nổ sập xuống, cây cột chịu lực cũng ngã ở bên cạnh, bò lên cửa sổ mới có thể ra ngoài, lúc này lại chẳng quan tâm tới nhiều điều như vậy.

Nhan Quốc Hoa lấy bản đồ ra nhìn, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có đường chạy trốn, vì thế đứng ở trên ghế đẩu, dùng loa phát thanh kêu gọi: “Đã tóm được kẻ phạm tội, mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài cổng! Vòng qua quảng trường và nghĩa trang, đi bên trái tầng hầm bãi đỗ xe để ra ngoài, chỗ đó không có cài thuốc nổ!”

“…” Đám đông đang hoảng sợ bất an lập tức ngây dại toàn bộ, sao trong loa phát thanh lại truyền ra giọng nói của trẻ con vậy?

Giọng nói của đứa trẻ này còn mềm mại phát âm không rõ, giống như chưa dứt sữa. Nhưng sự thật là bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa gần đây đã tới thời kỳ thay răng, răng cửa bị rụng, nên khi nói mới bị hở gió. Nhưng ông đã dùng hết khí thế của phó cục trưởng rồi….

“Có nghe hay không? Nhanh chạy đi!” Nhan Quốc Hoa lại quát lên, nhưng tại sao khi nghe những lời này, đều giống như trò đùa dai của mấy bé đầu gấu nhỏ, đám người ngược lại càng thêm không dám động đậy.

“…Đệt.”

Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa rất tức giận, tuổi tác không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất ở đây là kỳ thị tuổi ông còn quá nhỏ!

Lúc này, dựa vào kinh nghiệm lãnh đạo nhiều năm của ông, nếu muốn dẫn dắt một đội nào đó quá khó làm việc, thì phải chỉ đích danh những người đi đầu mẫu mực có sức ảnh hưởng trong đó, như vậy thì tình hình sẽ tốt lên.

Vậy nên ông chỉ đích danh thị trưởng Hồ đầu tiên: “Bà Hồ ơi, cháu là con trai của cô Nhan mà bà vừa gặp nè. Mẹ của cháu đã đánh cho mấy kẻ tội phạm nằm bò ra rồi, mọi người mau đi nhanh! Ở bên dưới bãi đậu xe thật sự không có thuốc nổ!”

Là bạn nhỏ Nhan Lỗi!

Hai vợ chồng nhà họ Bạch ở dưới lầu sợ hãi không thôi, còn đang nhìn khắp nơi tìm con gái nhỏ và cháu ngoại nhỏ, lúc này họ mới nghe ra, đứa bé đáng yêu đang nói chuyện kia không phải là Lỗi Lỗi sao?!

Thị trưởng Hồ cũng nghĩ tới, cô con gái út thất lạc nhiều năm là Nhan Lôi của bà Bạch kia làm nghề cảnh sát. Hơn nữa, ông Trần còn ở trước mặt bà ấy nói qua vài câu: “Bà Hồ à, con dâu Nhan Lôi này của tôi thông minh dũng cảm cơ trí lương thiện, con trai tôi vô cùng thích con bé. Hôm nào bà tới làm người chứng hôn cho bọn nhỏ nhé.”

Thì ra Nhan Lôi đã khống chế được kẻ tội phạm?!

Thị trưởng Hồ chợt có hy vọng, bà ấy nhanh chóng phân phó cấp dưới đưa người ra ngoài, mười mấy bảo vệ và nhân viên đi theo thị trưởng lúc này mới hành động, đưa người bị thương và phụ nữ trẻ con ra ngoài trước, từ cửa sau của tầng hầm bãi đỗ xe chạy ra khỏi nghĩa trang!

Chỉ có vợ chồng nhà họ Bạch không chịu đi, hai người họ vội vàng chạy lên lầu, muốn đưa cháu ngoại Lỗi Lỗi xuống dưới.

Nhưng Nhan Quốc Hoa từ chối đi theo bọn họ, ông chạy xuống lầu, lập tức nói một chuyện lớn cho thị trưởng Hồ: “Mẹ cháu vừa mới nghe được cuộc trò chuyện của mấy tên tội phạm, bọn họ dùng thuyền vận chuyển rất nhiều thuốc nổ cài vào trong đập chứa nước, bọn họ muốn đập chứa nước Danh Hồ kia vỡ đê thêm lần nữa, bà mau gọi người tới đập chứa nước giúp mẹ cháu với!”

Nhan Quốc Hoa nghi ngờ trong nhóm bảo vệ ở nghĩa trang có người của anh Xà nên không thể nói trực tiếp qua loa phát thanh, để tránh đánh rắn động cỏ. Nhất định chỉ nói cho những người tin tưởng được, như vậy mới tranh thủ được sự trợ giúp đáng tin cậy cho con gái ông.

Cùng lúc đó, Nhan Lôi đã tới được đập chứa nước.

Lọt vào tầm mắt, nước sông Trường Giang cuồn cuộn không ngừng, cách đó không xa có một con thuyền chở cát đang dừng ở giữa sông, thuyền đang chậm rãi đi tới bờ biển.

Trên thuyền, có hai người đàn ông đang đánh nhau!

Cô biết một người đàn ông trong đó là Dương Bồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BC
Biển Cả17 Tháng tư, 2023 12:16
không Biét hay không. ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK