Tháng bảy giữa mùa hạ, nắng như đổ lửa.
Hôm nay là ngày nóng nhất trong năm.
Một vầng mặt trời rực lửa gay gắt treo trên khe núi trập trùng.
Ở nơi sâu nhất trong khe núi, từng khu lều đen thui đứng sừng sững. Ở cách khu lều không xa là một dòng suối nhỏ, nước suối bị bụi than nhuộm thành màu đen sì.
Ở cuối dòng suối là một mỏ than đen, dãy núi trập trùng miên man chia cách khu mỏ và những thành phố phồn hoa, nơi này và bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.
Cái gọi là mỏ đen, chính là khu mỏ không thể cho người khác biết, công nhân là công nhân đen bị lừa tới đây, ông chủ là quản đốc đen phi pháp. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều giống như một trại tập trung cỡ lớn vậy.
Chắc chắn những cậu ấm cô chiêu sống ở các thành phố lớn, không ngờ được rằng trên thế giới này còn có một nhóm người như vậy.
Bọn họ đông đúc như kiến, quần áo rách nát, ngày nào cũng phải làm những công việc chân tay nặng nhọc, thức ăn thì còn không bằng cả chó, thường xuyên bị ông chủ đánh đập. Xuống lòng đất rồi thì tính mạng họ chỉ có giao phó cho ông trời thôi.
Phóng tầm mắt nhìn ra, dãy núi này từ đông sang tây tổng cộng có năm khu mỏ đen như vậy đang hoạt động.
Ở cửa mỗi khu mỏ đều ngập tràn thuốc súng, vô số than đá “vàng đen” được các công nhân khai thác từ dưới đất lên được từng xe nhỏ vận chuyển lên những chiếc xe tải hạng nặng.
Ông trời không cho công nhân mỏ than một cuộc sống tốt. Dưới lòng đất có máy khai thác quặng ầm ầm, trên mặt đất có một vầng mặt trời nóng cháy. Thời tiết bức bí mấy ngày liền, thật sự muốn ép khô đến giọt mồ hôi cuối cùng trên cơ thể mỗi người.
Bọn họ khổ lắm! Mệt lắm! Trên người toàn là vết thương! Nhưng họ bị ép phải làm việc không ngừng.
Lúc này, một chàng trai trẻ gầy gò đen nhẻm ngẩng đầu nhìn trời xanh, trước mắt anh ta có một chú chim nhỏ bay qua.
Loài chim nhỏ này trong tiếng địa phương ở quê bọn họ có tên là “gia xảo nhi”, là một loài chim có lông ngũ sắc rực rỡ. Nhưng lông vũ trên người chú chim này lại bị hun cho thành màu đen. Thì ra, ngay cả chim cũng bị than đá nhuộm lên một lớp màu đen rồi.
Nhìn khắp xung quanh, trên từng cọng cỏ, từng cái cây, thậm chí từng tảng đá đều nhuốm vết đen loang lổ. Đây đều là những dấu vết do khai thác than để lại.
Chàng trai lau mồ hôi, anh ta tên là Tiền Phong, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì chạy đến các khu tìm kiếm việc làm để tìm việc. Vốn dĩ anh ta chỉ muốn có được một công việc nhẹ nhàng, kết quả có một ông chú làm môi giới mời anh ta ăn cơm, ăn xong thì ông chú đó vỗ vai anh ta nói: “Theo tôi đến mỏ than lái xe khai thác đi, một tháng bảo đảm có thể kiếm được mười ngàn tệ.”
Anh ta động lòng, liền theo ông chú đó đến đây, sau này mới phát hiện ra mình bị lừa.
Ông chú “tốt bụng” đó thấy anh ta là người ngoại tỉnh, ở nơi này không thân không thích, đã bán anh ta vào khu mỏ đen.
Ông chủ của khu mỏ đen này họ Lưu, ông chủ Lưu không thu chứng minh nhân dân của anh ta, nhốt anh ta vào khu lều, còn nói anh ta phải làm việc không ngừng thì mới có cơm mà ăn.
Anh ta cũng từng muốn trốn ra ngoài, nhưng xung quanh hầm mỏ đều là tay đấm và chó săn do nhà ông chủ Lưu nuôi dạy ra, còn có lưới sắt cao ngất đứng đó. Từ ấy về sau, anh ta đã làm việc không biết ngày đêm suốt ba tháng trời.
Có lúc Tiền Phong nghĩ, mình chết dưới đáy hầm mỏ này cũng còn tốt hơn sống mà thở hổn hển.
Tháng trước anh ta đã thấy một ông lão như thế này, ông ấy là người nhặt ve chai bị lừa đến đây làm việc, dáng vẻ ngây ngây ngô ngô, sức rất yếu, một lần chỉ có thể xúc được nửa xẻng than. Ông chủ Lưu đã đánh ông ấy vô số roi.
Sau đó, ông lão nhặt ve chai này xuống mỏ, cũng không biết tránh thanh sắt rơi xuống, kết quả bị đâm xuyên người, tắt thở mà chết. Mấy tên chôn ông lão một cách qua loa, sau núi có thêm một bao đất mà thôi.
Đối với những khu mỏ đen như thế này mà nói, chết người thật sự là chuyện quá thường gặp rồi, chẳng có gì đáng để kinh ngạc.
Hầm mỏ sụt lở, dưới hầm bị rò khí gas, rò nước, thanh xà trên miệng hầm rơi xuống, búa văng không đúng… đều có thể dẫn đến việc công nhân thiệt mạng.
Mà điều đáng sợ hơn cả cái chết chính là tê liệt.
Tiền Phong chẳng ngẩng đầu lên, tiếp tục xúc than. Anh ta đã mệt đến nỗi toàn thân đau mỏi, nhưng đau khổ đã biến thành tê liệt, dường như máu toàn thân đều bị nhuộm màu than đen rồi vậy.
Tháng đầu tiên anh ta còn có chút hi vọng, mong chờ ông trời đại phát từ bi, nhanh chóng để cảnh sát đến điều tra tịch biên tài sản khu mỏ đen này đi.
Hai tháng sau, theo từng lần ông chủ Lưu đánh mắng, máu anh ta cũng dần dần nguội lạnh như băng. Lúc này, anh ta đã không còn trông mong có người đến cứu mình nữa rồi, cũng không dám nghĩ tiếp xem ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ngày mai có phải vẫn còn sống được hay không, ngày mai ông chủ Lưu chó chết kia có lấy roi đánh người nữa không.
Chỉ có làm việc làm việc… không ngừng làm việc.
Nhưng… đột nhiên, ầm một tiếng! Máy khai thác quặng đã ngừng hoạt động.
Tiền Phong dừng công việc đang làm lại. Từ sau khi anh ta bị bán đến khu mỏ đen này, đây là lần đầu anh ta nghe thấy tiếng máy móc ngừng hoạt động, trong tai lại vang lên tiếng ù ong ong.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cả trăm ngàn công nhân cũng ngẩng đầu lên giống như anh ta.
Lúc này, xe cảnh sát hú vang một tiếng, đèn báo hiệu màu đỏ sáng lên, chiếu rọi hầm mỏ tối đen.
Cảnh tượng này khiến những tay đấm của quặng đen sợ đến ngây người. Một giây sau, chỉ thấy mấy chiếc xe cảnh sát lao ra từ trong rừng cây, đâm hỏng mấy hàng rào thép có gai nhọn chổng ngược.
Bình thường hàng rào thép gai này là cơn ác mộng của các công nhân, gai sắc bén như từng lưỡi dao nhọn vậy. Đã từng có không ít công nhân thử chạy trốn, lúc nhảy qua hàng rào này đã bị gai nhọn đâm trúng, mất mạng ở đây. Hiện giờ, nó bị bảy tám chiếc xe cảnh sát liên tiếp đâm cho nát tan tành.
Xe cảnh sát dừng lại, trên mỗi chiếc xe đều có bảy, tám cảnh sát đặc nhiệm cầm súng.
“Không được cử động, giơ hai tay lên!”
“Cảnh sát đây! Giơ hai tay lên!”
Những tay đấm và ông chủ đều chưa từng thấy thế trận như vậy bao giờ, trước nòng súng đen ngòm, bọn họ chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Ngay sau đó, cảnh sát đặc nhiệm áp giải hết đám khốn kiếp khai thác mỏ đen này tới, còng tay bọn chúng ra sau lưng, nhét vào trong xe cảnh sát.
Lúc này, những cảnh sát còn lại đều đang nhìn nhóm công nhân ở mỏ đen. Bọn họ ai nấy đều toàn thân đen sì, gầy đến đáng sợ, chỉ còn da bọc xương, thật sự giống như mấy bộ hài cốt vừa bò từ dưới mộ lên vậy.
Công nhân trên mỏ đen cũng nhìn cảnh sát bọn họ, trong ánh mắt đôi bên nhập tràn sự kinh ngạc.
Điều khác biệt là, cảnh sát ngạc nhiên là vì không ngờ những công nhân này lại gầy như vậy, trên người lại có nhiều vết thương đến thế, rốt cuộc làm sao bọn họ sống sót được?
Còn những công nhân gầy trơ cả xương này thì kinh ngạc vì cảnh sát thật sự đến rồi sao? Bọn họ vẫn còn một con đường sống ư?! Ông chủ Lưu bị đưa đi rồi? Tất cả những chuyện này không phải là nằm mơ chứ?
Im lặng chừng nửa phút, đột nhiên tất cả mọi người đều ném công cụ trong tay xuống. Mọi người vui o bật khóc, gào la, ai nấy đều như phát điên, liều mạng phát tiết cảm xúc.
“Cảnh sát đến rồi!”
“A a a, ông trời ơi, cuối cùng cảnh sát cũng đến rồi!”
“Tôi sống rồi! Tôi sống rồi! Tôi sống rồi! Mẹ ơi, ba ơi, con nhớ ba mẹ quá!”
Tiền Phong cũng buông cái xẻng trong tay xuống, trong mắt là nước mắt lưng tròng. Anh ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, không khỏi đưa hai tay ra, ánh mặt trời loang lổ theo những kẽ hở mái che mà rọi xuống. Cuối cùng anh ta cũng chờ được ngày bóng tối kết thúc rồi.
Niềm vui sướng khi được sống sót ấy, tin rằng những người chưa từng trải qua sẽ không thể nào hiểu được. Đây là khát vọng cao nhất đối với sinh mệnh.
Sau đó, Tiền Phong ôm mặt ngồi xuống như một đứa trẻ. Anh ta khóc, liều mạng mà khóc, cứ như muốn khóc hết ra tất cả những đau khổ bị đè nén trong ba tháng qua vậy.
Vào đúng ngày hôm nay, anh ta quyết định sẽ về quê, nhận lỗi với ba mẹ, nói với bọn họ rằng mình không nên bỏ nhà ra đi, sau đó sẽ quay lại tiếp tục đi học và thi lại đại học.
Sau này, anh ta muốn làm một cảnh sát, đi lên con đường đúng đắn.
Ngày hôm ấy là ngày mùng mười tháng bảy.
Cảnh sát tỉnh căn cứ theo tin tình báo mà điều tra “nguồn gốc thuốc nổ của tên tội phạm ở núi Nam Sơn Tiêu Văn Đông”, từ đó tra ra khu mỏ đen nằm sâu trong núi này.
Dựa theo lời khai của những ông chủ khác trong khu mỏ, ông chủ Lưu của mỏ đen này đã từng mua hơn năm mươi tấn thuốc nổ từ tay “anh Ngưu”, dùng để phá núi khai thác mỏ. Đồng thời, cả khu mỏ có hơn hai trăm công nhân, tất cả đều là công nhân đen bị ông chủ Lưu lừa tới đây.
Trong hành động vây bắt, người phụ trách của khu mỏ đen này là ông chủ Lưu đã bị bắt. Loại thuốc nổ mà Lưu Triết Phong sử dụng để phá núi giống với loại mà Tiêu Văn Đông đã dùng nhất.
Đến buổi tối, nhân viên thẩm vấn của cục thành phố thẩm vấn Lưu Triết Phong: “Tám năm qua, ông khai thác mỏ đen trái phép, lừa bán người đến công trường làm việc thay ông, ông có biết bản thân mình đã giết chết bao nhiêu người không?!”
Lưu Triết Phong vừa khóc vừa lắc đầu. Ông ta khai thác mỏ đen là để kiếm tiền, ông ta chỉ biết đếm tiền thôi, đâu biết đã có bao nhiêu người chết chứ? Ông ta còn ngụy biện: “Đồng chí cảnh sát à, anh đừng nghe đám công nhân đó nói năng linh tinh! Bọn họ đều tự nguyện đến mỏ nhà tôi làm việc mà!”
“Chết cũng không ừ hử lấy một tiếng, chôn cất qua loa, thế này gọi là tự nguyện được hả?” Nhân viên thẩm vấn cười lạnh truy hỏi, có phải ông chủ Lưu này coi cảnh sát bọn họ đều là đồ ngu hay không?!
“…”
Lưu Triết Phong lập tức không nói nên lời.
Nhân viên thẩm vấn tiếp tục nói với ông ta: “Cảnh sát hình sự đã đào ra được ba mươi bảy bộ hài cốt không có người đến nhận ở sau núi khu mỏ đen của ông. Căn cứ theo lời khai của đồng bọn ông, ông đã phái một vài người ra, trà trộn vào các khu trung tâm tìm kiếm việc làm và các khu ổ chuột ở khắp tỉnh, chuyên môn lừa bán đàn ông ngoại tỉnh và những người lang thang đến mỏ đen nhà ông làm việc, nếu người ta chết thì sẽ chôn cất tại chỗ, có đúng không?”
“…”
Lưu Triết Phong cúi đầu, không sai, đúng là như vậy.
Trước sự việc vững chắc như sắt thép, bất cứ lời ngụy biện nào của ông ta cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhân viên thẩm vấn nói tiếp: “Lưu Triết Phong, tôi nói cho ông biết, nếu ông muốn giành lấy cơ hội được kéo dài ngày thực hiện tử hình thêm vài ngày nữa thì khai ra ai là người bán thuốc nổ phá núi cho ông đi. Ông nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của ông đấy.”
“Tôi nói, tôi nói!” Lưu Triết Phong cuống cuồng nói: “Người bán thuốc nổ phá núi cho tôi là anh Ngưu!”
“Anh Ngưu là ai?”
Lưu Triết Phong cố gắng nhớ lại: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ gặp tên đó một lần thôi.”
Giới nhà giàu khai thác mỏ đen ở tỉnh này đều biết, anh Ngưu là “đại vương thuốc nổ” có tiếng nhất của chợ đen ngầm nơi này.
Mỗi năm, anh Ngưu buôn lậu không ít thuốc nổ từ Myanmar về, bán cho những ông chủ khai thác mỏ đen như bọn họ. Lưu Triết Phong chính là một trong số các khách hàng của anh Ngưu.
Tám năm trước, Lưu Triết Phong đã mua thuốc nổ buôn lậu từ Myanmar của anh Ngưu để phá núi, số lượng đều từ mười tấn trở lên.
Năm ngoái, có một lần giao dịch, anh Ngưu đã đích thân đến bàn giá cả với ông ta. Trong lúc hai bên giao dịch, Lưu Triết Phong có liếc qua một cái rất nhanh, ông ta chỉ nhớ: “Anh Ngưu là một người đàn ông còn rất trẻ.”
Mấy nhân viên thẩm vấn nhìn nhau, lão cục trưởng Trần đoán anh Ngưu này là một trong số mười hai con giáp. Vì thế, bọn họ đã lấy ảnh của anh em nhà họ Dư, Trần Lăng Huy, Tiêu Văn Đông và Đinh Doãn Hào ra, đây đều là thành viên nam đã được biết đến trong mười hai con giáp: “Ông xem xem, trong số những người này có anh Ngưu mà ông quen biết không?”
Lưu Triết Phong lập tức chỉ vào ảnh của Đinh Doãn Hào, hô lên: “Đúng! Chính là tên này!”
Đinh Doãn Hào chính là anh Ngưu!
Buổi chiều, tin tức này đã được truyền về cục thành phố, tổ chuyên án “án cháy nổ Nam Sơn” đã mở một cuộc họp đặc biệt.
Trong cuộc họp, đội trưởng Lý nói với bọn họ lời khai của ông chủ Lưu ở mỏ đen đã khiến cảnh sát xác định được một chuyện, Đinh Doãn Hào chính là anh Ngưu! Như vậy, thành phần thuốc nổ phá núi của Đinh Doãn Hào và thuốc nổ mà Tiêu Văn Đông sử dụng là giống nhau, cũng có nghĩa là thuốc nổ của Tiêu Văn Đông lấy được từ chỗ Đinh Doãn Hào!
Trần Trung Lương phân tích tỉ mỉ nói: “Chúng ta đều biết, tổ chức mười hai con giáp của anh Xà là phân công hợp tác. Ví dụ, chị em nhà họ Chung phụ trách thuyền mành vận chuyển và tiêu diệt nhân chứng, hai anh em Dư Triệu Phi phụ trách gom vốn. Mỗi một đội đều được phân chia theo nhiệm vụ, đây là một đặc điểm trong việc sắp xếp nhiệm vụ của anh Xà, tận dụng hết mức có thể.”
Ngay sau đó, ông ấy suy luận tiếp đến vụ án này: “Vậy thì, nếu nguồn thuốc nổ mà tên Tiêu Văn Đông này sử dụng đến từ Đinh Doãn Hào, cho thấy rằng chắc hẳn Đinh Doãn hào và Tiêu Văn Đông này là người của một đội.”
Điều tra viên gật đầu. Hiện giờ, thuốc nổ của Đinh Doãn Hào ở trong tay Tiêu Văn Đông, đây chính là chứng cứ.
Đinh Doãn Hào và Tiêu Văn Đông quen biết nhau, hơn nữa hai người còn là một đội trong mười hai con giáp.
Nhưng vấn đề là thực tế Đinh Doãn Hào đã chết rồi, làm sao thuốc nổ của anh ta đưa tới cho Tiêu Văn Đông được?
Còn có người hỏi: “Tại sao Đinh Doãn Hào và tiêu Văn Đông lại chôn nhiều thuốc nổ trên núi Nam Sơn như vậy? Lẽ nào bọn họ thật sự muốn cho nổ sập cả núi Nam Sơn hay sao?”
Liên quan đến hai vấn đề này, mọi người cùng thảo luận hết nửa ngày cũng không có kết quả. Cuối cùng, Trần Trung Lương chỉ đích danh Nhan Lôi đứng dậy phát biểu, ông ấy muốn nghe cách nhìn của cô.
Nhan Lôi suy nghĩ một hồi, tự mình tổng kết, nói: “Tôi cảm thấy Đinh Doãn Hào là người buôn bán thuốc nổ ngầm, dù sao anh ta cũng phải tìm một nơi an toàn để bảo quản thuốc nổ chứ đúng không? Thuốc nổ dễ cháy dễ bùng nổ, tốt nhất đừng để ở những nơi dễ thấy trong thành phố. Cho nên tôi suy đoán, có khả năng Đinh Doãn Hào có một căn cứ tích trữ thuốc nổ trên núi Nam Sơn. Tiêu Văn Đông biến mất trên núi Nam Sơn, nói không chừng là hiện giờ anh ta đang trốn trong căn cứ thuốc nổ của Đinh Doãn Hào.”
Ông Trần gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý với suy luận của cô. Phải biết, từ sau khi Tiêu Văn Đông lên núi Nam Sơn thì chưa từng trở xuống. Hơn nữa, núi Nam Sơn phong tỏa lâu như vậy rồi, thuốc nổ của anh ta không quá có khả năng là do vận chuyển từ bên ngoài vào.
Vậy thì rất có thể là số thuốc nổ này vốn được bảo quản trên núi Nam Sơn.
Như thế, Tiêu Văn Đông biến mất trên núi Nam Sơn, Đinh Doãn Hào buôn lậu, hai chuyện này có thể được xâu chuỗi lại rồi.
Do đó, nhiệm vụ trọng điểm của công tác điều tra tiếp theo chính là thẩm vấn nhà họ Đinh.
Đinh Doãn Hào đã mất, nhưng ba anh ta là Đinh Nhất Tuấn vẫn còn sống. Cả nhà họ Đinh đều bị hiềm nghi buôn lậu thuốc nổ.
Tối hôm nay, tổ chuyên án làm suốt đêm để hoàn thành thủ tục bắt giữ.
Rạng sáng, bên phía hải quan đưa tin tới, Đinh Nhất Tuấn đột nhiên mua vé máy bay đi nước ngoài, ý đồ bỏ trốn.
Trần Trung Lương phán đoán, có lẽ là tin tức Lưu Triết Phong bị bắt đã truyền ra, mà trước đây Lưu Triết Phong từng gặp Đinh Doãn Hào nên Đinh Nhất Tuấn sợ cảnh sát sẽ tra ra nhà họ Đinh đang buôn lậu thuốc nổ đen dùng phá núi. Vì vậy, ông ta muốn nhân lúc còn sớm mà trốn ra nước ngoài.
Việc không thể chậm trễ, để Đinh Nhất Tuấn trốn mất sẽ không ổn!
Cảnh sát đặc nhiệm đi suốt đêm đến sân bay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bắt được Đinh Nhất Tuấn trong phòng chờ bay.
Không thể không nói, đêm nay phòng chờ bay vô cùng náo nhiệt. Có rất nhiều du khách đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, một nhóm cảnh sát đặc nhiệm xông vào, bắt một ông già lén la lén lút lại. Rất nhiều người còn tưởng cảnh này là đang quay phim cảnh sát hình sự.
Cũng có người đã nhận ra, người bị bắt này lại là đại gia có tiếng vùng này Đinh Nhất Tuấn.
Vì thế, video Đinh Nhất Tuấn bị bắt rất nhanh đã lên mạng, số lượt ấn vào hơn trăm triệu.
Đinh Nhất Tuấn là thương nhân bất động sản đứng thứ hai của vùng này, là đại gia tài sản cả trăm triệu. Ông ta sa lưới, một lần nữa đã khiến giới nhà giàu của thành phố rung chuyển bất an.
Trong đêm tối, có người đã dần dần không ngồi yên được nữa rồi…
***
Ở một nơi khác.
Buổi tối, sau khi Nhan Lôi về nhà, cô lên mạng xem diễn đàn của thành phố trước, xem người dân bản địa đang nói về chủ đề gì.
Kết quả, cô phát hiện rất nhiều người đang bàn tán chuyện Đinh Nhất Tuấn bị bắt.
Mọi người đều đang nói nhà họ Đinh thật đen đủi. Trước là cậu cả Đinh Doãn Hào chết thảm trên đập nước lớn, toàn thân trúng hơn một trăm phát đạn. Sau là đêm hôm nay, trong phòng chờ bay của sân bay, ông chủ Đinh Nhất Tuấn bị cảnh sát bắt. Người hơn năm mươi tuổi rồi, đeo còng tay lên, thật sự là mất hết thể diện.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, nhà họ Đinh xem như đã triệt để sụp đổ rồi.
Đinh Nhất Tuấn từng một thời không ai bì nổi, nay cũng đang ở trong tù chờ phán quyết.
Cư dân mạng đều suy đoán, lẽ nào bảng xếp hạng đại gia vùng này sắp thay đổi lần nữa sao?
Đúng thật là sắp thay đổi rồi. Nhan Lôi biết, thực ra từ khi vụ án vỡ đập được điều tra lại, phần lớn những người giàu có của thành phố đều bị cuốn vào.
Nhà họ Giang có liên quan đến chị em nhà họ Chung, nhà họ Chu của anh Chu Diên, nhà họ Bạch của Bạch Vi Vi, nhà họ Đinh của Đinh Doãn Hào, nhà họ Tiêu của Tiêu Văn Đông, nhà họ Dư của hai anh em Dư Triệu Phi, còn cả nhà họ Hàn của Hàn Vận Dao đã chết…
Tính toán một chút, không ngờ bảy gia tộc giàu có quyền thế của vùng này đều có liên quan đến vụ án vỡ đập.
Như vậy xem ra, thực tế những người phạm tội đều là con em nhà giàu có, lẽ nào đây là sự trùng hợp sao?
Không, thực chất đây là một điều tất nhiên. Thương trường như chiến trường, sự thay đổi luân phiên của các gia tộc giàu có luôn là như vậy: Ngươi lừa ta gạt, chém giết máu tanh.
Nhan Lôi càng lúc càng cảm thấy bản thân vụ án vỡ đập chính là hậu quả của cuộc tranh đấu giữa giới có tiền thành phố.
Nói vậy thì kẻ xúi giục sau màn của vụ án vỡ đập là anh Xà, chắc hẳn cũng là một người phát ngôn của một gia tộc giàu có nào đó ở vùng này đúng không?
Tám năm trước, anh Xà đã mưu tính phá hủy con đập của hồ chứa Danh Hồ, tiêu diệt nhà họ Hàn của Hàn Vận Dao và cả nhà họ Chu của anh Chu.
Sau đó thì sao?
Nhà họ Hàn, nhà họ Chu sụp đổ.
Liên tiếp là càng có nhiều gia tộc giàu có đi nhau mọc lên.
Nhìn từ tình hình chung thì lẽ nào mục đích mà anh Xà làm vậy là để giúp một gia tộc giàu có nào đó ở vùng này ngoi lên sao?
Nghĩ tới đây, Nhan Lôi tiếp tục phân tích. Sau khi vụ án vỡ đập xảy ra, có những gia tộc nào phất lên từ chuyện này?
Vậy thì nhiều lắm, lấy ví dụ là nhà họ Đường (nhà của cô bé Đường Phi Duyệt, đại gia hàng đầu vùng này), nhà họ Giang (nhà Giang Thu Trì), chính là những gia tộc giàu có mới hưng thịnh lên trong mấy năm gần đây. Hai gia tộc bọn họ kế thừa thị trường bất động sản của gia đình Hàn Nhận, một bước trở thành người đứng đầu mười gia tộc quyền thế. Nếu nói ra thì hiềm nghi đối với việc người của hai gia tộc này gây án là lớn nhất rồi!
Nhưng sự thật là, khi vụ án vỡ đập xảy ra, Giang Thu Trì mới mười lăm tuổi, năng lực gây án của anh ta không đủ. Ba anh ta là Giang Thiên Tuyền thì yêu Chu Phong Lăng, cũng không có lý nào lại xả nước dìm chết người yêu mình.
Cho nên, như vậy thì gần như nhà họ Giang không có động cơ gây án.
Gia tộc giàu có nhất vùng là nhà họ Đường thì càng không cần phải nói. Gia tộc của ông cụ Đường ba đời độc đinh, số người ít ỏi. Tám năm trước, khi vụ án vỡ đập xảy ra, đứa con trai duy nhất của nhà họ Đường còn đang đi học ở nước ngoài, cô bé Đường mới hai tuổi. Tính đi tính lại, khi ấy nhà họ Đường cũng không có người để gây án.
Nhưng nếu loại trừ hết cả nhà họ Giang và nhà họ Đường thì rốt cuộc còn gia tộc giàu có nào được lợi nhiều từ vụ án vỡ đập đây?
Nhan Lôi thở dài một hơi, cô thực sự không nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này, chỉ có thể tạm gạt đi không bàn tới những ân oán gia tộc quen thuộc đến phát ớn này, nghĩ đến một chuyện khác, mỏ kim cương.
Đừng thấy những mỏ kim cương này cách xa ngàn dặm, thực ra chúng là nguồn gốc để bốn gia tộc giàu có của vùng này phất lên.
Hôm qua, Dương Bồi đã nói với cô câu chuyện về mỏ kim cương, khiến cô nghĩ tới một chuyện. Có phải mỏ kim cương ở Botswana đó cũng liên quan đến cuộc tranh đấu của các gia tộc giàu có ở đây hay không?
Giang Thu Trì từng nói với cô: “Những năm tám mươi, những đại gia vùng này đều bỏ vốn đi Botswana mua mỏ kim cương, rất nhiều gia tộc vì thế mà phất lên sau một đêm.”
Dương Bồi cũng nói: “Phản quân Botswana chiếm lĩnh một mỏ kim cương phi pháp, có thể kiếm được mấy tỉ đô la Mỹ.”
Mỏ kim cương, mấy tỉ… Như vậy, hình như mỏ kim cương ở châu Phi mới là “vật vô giá” thật sự. E rằng lợi nhuận này thì ngay cả buôn bán bất động sản cũng không theo kịp được.
Mở rộng tư duy ra một chút, trước sức hấp dẫn của lợi ích khổng lồ như vậy, có gia tộc giàu có nào mưu tính đến mỏ kim cương không?
Nghĩ đến đây, Nhan Lôi lại đặc biệt lên mạng tải một tài liệu về mỏ kim cương ở Botswana để xem. Trong đó có bao gồm danh sách người mua mỏ kim cương, còn có cả danh sách những người từng sở hữu…
Mỏ kim cương ở Botswana cả lớn cả nhỏ có mấy chục khu, cô lật xem khu mỏ nơi ba của Dương Bồi xảy ra chuyện trước.
Tên: Mỏ kim cương Kimberley.
Thời gian kiến tạo: Tháng 4 năm 1980.
Vị trí: Thành phố nhỏ Harowa nằm ở phía Nam Botswana.
Số lượng công nhân: 200.
Số lượng kim cương khai thác hàng năm: 2 triệu carat.
Quy mô quặng mỏ: Đường kính quặng đạt 700 mét, độ sâu khoảng 300 mét.
Người từng sở hữu: Từ Văn Bác.
Người sở hữu hiện tại: Lục Hoa Đào.
???
!!!
Nhan Lôi còn tưởng mắt mình có vấn đề.
Cô dụi dụi mắt, lại đọc tư liệu lần nữa, không sai, trên đó viết là “Người sở hữu hiện tại: Lục Hoa Đào.”
Lục Hoa Đào?
Người này không phải là ba của Lục Gia Nhiên sao?
Hiện giờ mỏ kim cương Kimberley này lại là căn cứ sản xuất kim cương của nhà họ Lục ư?
Cô buồn bực, nhưng nghĩ thấy cũng đúng. Mấy năm nay nhà họ Lục dựa vào kinh doanh đá quý mà phát triển rất nhanh, hiện giờ đã là nhà kinh doanh đá quý hàng đầu vùng này rồi.
Trong nguyên tác cũng nói, Lục Gia Nhiên trở thành tổng giám đốc bá đạo là nhờ kim cương, cậu chủ Lục kim cương sống. Nếu không có mỏ kim cương thì lấy đâu ra danh tiếng của nhà họ Lục bây giờ chứ?
Nghĩ đến đây, cô lại lật xem tài liệu về mỏ kim cương mà ba mươi năm trước Chu Phong Lăng và Giang Thiên Tuyền hợp tác mua lại.
Tên: Mỏ kim cương Exarsius.
Vị trí: Thành phố nhỏ Exarsius nằm ở phía Nam Botswana.
Người từng sở hữu: Giang Thiên Tuyền, Chu Phong Lăng (đã chết).
Người sở hữu hiện tại: Lục Hoa Đào.
Khoan đã?!
Sao lại là Lục Hoa Đào nữa?!
Nhan Lôi lại buồn bực, lẽ nào sau khi Chu Phong Lăng chết, nhà họ Lục đã nhân cơ hội mua lại mỏ kim cương của Chung Phong Lăng về tay mình ư?
Chờ đã!
Chẳng lẽ nhà họ Lục vẫn luôn mua… mỏ kim cương của những gia đình có người chết trong vụ vỡ đập?!
Cô trầm mặc một hồi, đột nhiên nhớ tới thương nhân bất động sản tự sát Hàn Nhận, có phải gia đình ông ta cũng có một mỏ kim cương không?
Vì thế, cô lại lật xem tài liệu về những mỏ kim cương khác, kết quả phát hiện…
Tên: Mỏ kim cương Orlov.
Vị trí: Thành phố nhỏ Orlov nằm ở phía Nam Botswana.
Người từng sở hữu: Hàn Nhận (đã chết).
Người sở hữu hiện tại: Lục Hoa Đào.
Vẫn là Lục Hoa Đào!
Mỏ kim cương của nhà họ Hàn giờ cũng nằm trong tay nhà họ Lục!
Nhan Lôi chợt phản ứng lại được điều gì đó, chỉ cảm thấy tim mình đập vô cùng dồn dập.
Cô vốn chỉ muốn điều tra mỏ kim cương của Từ Văn Bác, kết quả phát hiện ba của Lục Gia Nhiên là Lục Hoa Đào lại thu mua mỏ kim cương của nhà họ Hàn và nhà họ Chu sau khi vụ án vỡ đập xảy ra.
Nói như vậy thì là họ Lục là một gia tộc được lợi tiềm ẩn từ vụ án vỡ đập!
Cô lập tức suy luận theo logic này. Tám năm trước, đập hồ chứa Danh Hồ vỡ, Hàn Nhận tự sát, Chu Phong Lăng bị chết đuối, nhà họ Hàn và nhà họ Chu nối nhau diệt vong. Lúc này, thương nhân đá quý Lục Hoa Đào ra tay, trực tiếp thu mua mỏ kim cương tại Botswana của hai nhà bọn họ. Sau đó, giá kim cương tăng vọt, mới gây dựng nên địa vị thương nhân đá quý đứng đầu toàn thành phố của nhà họ Lục.
Nhà họ Lục…
Mỏ kim cương…
Nhà họ Hàn và nhà họ Chu…
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy có phần sợ hãi.
Cô còn nhớ, ngày đầu tiên ba cô xuyên tới, vốn muốn moi lời khai của Lục Gia Nhiên, đã hỏi anh ta: “Ba, trong số đá quý cửa hàng ba có hàng giả không? Con muốn xem xem hàng giả trông như thế nào.”
Lục Gia Nhiên trả lời: “Ba không bán hàng giả, đá quý cửa hàng ba đều là hàng thật.”
Thực ra khi đó cô đã biết nhà họ Lục phất lên từ kim cương, lí do khiến Lục Gia Nhiên trở thành tổng giám đốc lớn chính là mỏ kim cương ở châu Phi. Vì thế, anh ta mới có thể ăn nói ngang ngược với nữ chính Nhan Lôi trong truyện, chính là dựa vào mỏ kim cương của nhà anh ta.
Nhưng đằng sau mỏ kim cương này là gì?
Đến hiện tại cô mới biết, tám năm trước, đập hồ chứa Danh Hồ vỡ, nhà họ Chu và nhà họ Hàn bị tiêu diệt. Ba của Lục Gia Nhiên là Lục Hoa Đào nhân cơ hội mua lại mỏ kim cương của nhà họ Hàn và nhà họ Chu, từ đó bọn họ mới nhảy lên trở thành thương nhân đá quý hàng đầu của thành phố.
Nhà họ Lục…
Là nhà họ Lục!
Nhà họ Lục mới là gia tộc hưng thịnh lên sau vụ tai nạn ở hồ chứa Danh Hồ.
Cô không nhịn được mà tiếp tục liên tưởng, thực ra ngay từ đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy sau cái chết của Hàn Nhận, nhà họ Giang (nhà Giang Thu Trì) và nhà họ Đinh (nhà Đinh Doãn Hào) là gia tộc được lợi nhiều nhất. Dù sao thì bọn họ đã chia sẻ việc buôn bán bất động sản của nhà họ Hàn.
Nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt vào vấn đề cạnh tranh lợi ích bất động sản, lại không ai chú ý đến ở nơi cách xa ngàn dặm, nhà họ Lục thu được hai mỏ kim cương ở Botswana.
Nếu không phải Nhan Lôi điều tra mỏ kim cương của Từ Văn Bác thì cũng không biết nhà họ Lục lại ẩn giấu sâu đến vậy.
Như thế, lúc trước cô đoán anh Xà là đại diện cho lợi ích của một gia tộc giàu có nào đó nên mới gây ra vụ vỡ đập, diệt nhà họ Hàn và nhà họ Chu.
Lẽ nào…
Thực ra anh Xà là người nhà họ Lục ư?!
Danh Sách Chương: