Khung cảnh biệt thự Mạc gia.
Mạc lão gia và Mạc phu nhân ngồi ở sofa phòng khách, họ đang bàn bạc hôn sự của Mạc Dinh Hy, đứa con trai lỳ lợm của họ suốt ngày cứ lẽo đẽo theo Ôn Dịch Phàm, họ lo ngại đứa con trai duy nhất của nhà họ Mạc sẽ bị gay.
Cô gái hôm nay đến nhà Mạc gia để coi mắt Dĩnh Yên Nhi con nhà khuê các.
Dĩnh Yên Nhi vốn cũng đã thích Mạc Dinh Hy qua nghe danh tiếng tính tình phóng khoáng lại đẹp trai.
Mạc Dinh Hy vừa bước từ trên cầu thang xuống vừa quét mắt hết phòng khách, thấy cha mẹ mình ngồi nói chuyện gì đó với một cô gái ăn mặc kính cổng cao tường, mái thẳng tóc dài ngang lưng.
Mạc Dinh Hy vốn chẳng thiết tha gì với cảnh tưởng trước mắt vì anh anh quá quen với hơn chục lần cha mẹ anh mời cả chục cô gái về nhà ép anh xem mắt.
Mạc Dinh Hy bước chân chạm sàn phòng khách muốn bước thẳng ra cửa thì bị cha anh gọi ngăn lại.
"Dinh Hy con lại muốn ra ngoài sao?"
Mạc Dinh Hy đặt hai tay trong túi quần thể thao, quay người, ánh mắt nhìn cha mình tặc lưỡi một cái tỏ ý ngán ngẫm.
"Cha à, đừng bài trò xem mắt vô bổ này được không?"
Câu nói cùng nét mặt không vui của Mạc Dinh Hy, Dĩnh Yên Nhi đều trông thấy bằng mắt và tai cũng nghe rõ, có lẽ nội tâm của cô gái này yếu đuối thật, Mạc Dinh Hy nói thế mà đã khiến Dĩnh Yên Nhi nước mắt động khoé mi. Cha mẹ Dinh Hy trong thấy cô gái nhỏ khóc, liền lớn tiếng quở trách con trai họ.
"Dinh Hy con coi kìa làm Yên Nhi khóc rồi!"
"Dinh Hy con ngồi xuống nói chuyện với con bé xíu đi!"
Mạc Dinh Hy không thích cuộc hẹ sắp xếp càng không thích con gái mít ướt yếu đuối. Anh nhếch mép tỏ ý không muốn thuận theo ý mẹ mình.
"Con không có rảnh tán gẫu với con gái mềm yếu này đâu!"
Dứt lời Mạc Dinh Hy tiếng thẳng ra cửa.
Dĩnh Yên Nhi siết chặt hai bàn tay, răng nghiến chặt cúi mặt che sự giận dữ. Cô không cho phép ai sĩ nhục mình thế, nhất là Mạc Dinh Hy người cô tôn thờ trong trái tim mình....
Mạc Dinh Hy sau khi rời khỏi nhà anh lái xe đến biệt thự Ôn gia nhưng vẫn khoá chặt cổng. Hạ kính xe xuống, anh đảo mắt nhìn tổng thể biệt thự rồi lắc đầu thất vọng.
"Ôn Dịch Phàm rốt cuộc cậu đi đâu rồi?"
....
Mạc Dinh Hy lái xe được một đoạn thì xe anh va chạm mạnh với một chiếc xe từ trong cua rẽ ra chắn ngay đầu xe anh.
Mạc Dinh Hy xuống xe chưa kịp mở miệng thì đã bị đám người trong xe bao vây chụp thuốc mê anh. Bọn chúng đưa Mạc Dinh Hy ném mạnh lên băng ghế sau của xe rồi phóng đi siêu nhanh.
Một lúc sau.
Mạc Dinh Hy tỉnh lại trong một căn phòng tối, tay bị trói ra sau, hai chân thì bị cột chặt vào hai gốc giường, miệng bị dán băng dính. Anh cựa quậy tìm cách thoát khỏi nơi lạ lẫm này.
Mạc Dinh Hy nhớ kỹ lại thì anh đâu gây thù chuốc oán với ai đâu? Ai lại đem anh tới đây thế này. Chẳng đợi anh suy nghĩ xong hung thủ đã xuất hiện ngay.
"Mạc thiếu gia, tỉnh rồi à?"
"Ùm ùm."
Mạc Dinh Hy bị dán kín miệng không nói được gì ngoài ùm ùm.
Trước mắt anh trong sự thiếu ánh sáng là một tên bịt mặt.Hắn ta bước lại giật mạnh bắng keo trên miệng Mạc Dinh Hy rồi nói lớn tiếng:
"Tên Ôn Dịch Phàm đang ở đâu?"
Mạc Dinh Hy bất ngờ thì ra họ tìm Ôn Dịch Phàm.
"Các người tìm Ôn Dịch Phàm làm gì?"
"Mạc thiếu gia ngươi nói nhiều rồi đó! Nói nhanh?"
"Tôi cũng đang muốn tìm Ôn Dịch Phàm đây!"
Đám người này tỏ ra ngạc nhiên vì theo họ biết Mạc Dinh Hy với Ôn Dịch Phàm rất thân, lý nào lại không biết.
"Mạc thiếu gia ngươi xạo với bọn ta?"
"Các ngươi bị điên à? có Ôn Dịch Phàm ở đây còn lâu các ngươi mới bắt được ta rõ chưa?"
Cả đám người chụm đầu nhau bàn bạc gì đó trong bóng tối rồi quay lại mở đèn căn phòng sáng lên.
Mạc Dinh Hy giật mình thấy chân mình cột chặt bằng dây thừng to ở hai góc giường, tên đại ca dáng vóc cao ráo khuôn mặt cũng đẹp trai. Mạc Dinh Hy nhìn tới nghĩ lui sao cảm thấy tên này khá là quen.
"Này anh trông quen lắm!"
"Vậy sao? Vẫn chưa nhớ ra à?"
Anh ta đặt tay lên đùi Mạc Dinh Hy mân mê.
Mạc Dinh Hy trợn ngược đôi mắt.
"Này anh làm trò gì thế? Ôn Dịch Phàm thì tôi không rõ rồi! Không mau thả tôi ra?" Cựa quậy.
Anh ta không hề ngừng tay còn cúi người muốn hôn môi Mạc Dinh Hy nhưng chưa kịp chạm thì bị một tiếng nói ngăn lại.
"Trắc Phàm em hơi quá rồi đấy!"
Chính là tiếng nói của Trắc Du anh trai song sinh của Trắc Phàm.
Mạc Dinh Hy giờ nhận ra rồi họ chính là Trắc Du và Trắc Phàm bạn của Ôn Dịch Phàm và cũng là cổ đông trong Tập Đoàn Ôn Gia.
Trắc Du phong thái nho nhã bước từ cửa phòng bước vào.
Mạc Dinh Hy bật ngồi dậy nổi điên trừng mắt quát tháo:
"Khốn kiếp anh em nhà các người, muốn chết à dám bắt cóc bổn thiếu gia, còn muốn làm bậy nữa!"
Trắc Du ngồi xuống mép giường đảo mắt đầy gian xảo nhìn tổng thể người Mạc Dinh Hy.
Mạc Dinh Hy hôm nay mặc bộ đồ thể thao cá tính, áo thun cộc tay phối quần sọt lỡ.
Mạc Dinh Hy nghĩ thầm không lẽ tên Trắn Du này là gay.
Trắc Du cười ám muội.
"Tôi tìm Ôn Dịch Phàm thôi, thằng em trai tôi nó làm quá lên. Tôi kêu nó mời cậu tới đây hỏi chuyện mà nó lại bày trò này, tôi thay nó xin lỗi cậu." Mỉm môi.
Trắc Du nội tâm cũng rất khó ai đó được, ít nói lạnh lùng trái ngược với đứa em tính tình hài hước nói nhiều.
Mạc Dinh Hy nghe thế liếc mắt nhìn Trắc Phàm, anh tức mình, làm nãy giờ tưởng xém mất đời trai.
"Trắc Du còn không mau mở trói cho tôi."
Trắc Du tuân lệch cúi người muốn mở trói chân cho Mạc Dinh Hy, bỗng tay anh khựng lại giây lát, ánh mắt chứa đầy ôn nhu nhìn cổ chân trắng ngần đúng kiểu con nhà giàu được bao bọc trong trứng từ nhỏ, dây thừng cọ có chút mà đã da đã đỏ cả lên, anh cảm thấy áy náy.
"Này anh còn không mở lẹ lên! Anh em nhà anh đứa thì nhanh nhẩu thằng thì chậm chạm à?"
Trắc Phàm nghe Mạc Dinh Hy mắng anh trai mình, nổi điên muốn nắm cổ Mạc Dinh Hy thì bị anh trai mình đưa đưa tay phẩy ra dấu dừng tay.
Trắc Phàm lùi người ra, trưng vẻ mặt đầy tức tối quát tháo anh trai mình:
"Trắc Du anh chiều chuộng anh ta thái quá, anh ta trèo lên đầu anh nằm luôn đấy!"
Trắc Du mặt tối sầm gằn giọng:
"Trắc Phàm em nói nhiều rồi đó, khôn hồn câm miệng lại ngay!"
Trắc Phàm tức tối phất tay cho đám vệ sĩ lui ra cùng anh. Thấy em trai mình đi rồi Trắc Du nhếch mép rồi nhanh chóng tháo dây trói khỏi chân Mạc Dinh Hy.
Tới khúc tháo trói tay thì khá bất ổn, Mạc Dinh Hy nét mắt ngượng vì Trắc Du dán bờ ngực của anh ta vào người anh choàng hai tay vòng ra sau mở trói.
Cảnh tưởng cứ như tình nhân ôm nhau thắm thiết.
Mạc Dinh Hy cất giọng khẽ khàng:
"Trắc Du thật ra tôi có thể xoay người lại cho anh mở mà!"
"Mở thế này có vấn đề gì sao?" Nhếch mép.
"Ờ, chắc không? khụ!"
Mạc Dinh Hy nghĩ thầm: Ổn cái đầu nhà anh, làm thế này thẳng có ngày thành cong mất.
"Ừ xong rồi đấy! Giờ nói chuyện của Ôn Dịch Phàm."
Mạc Dinh Hy cũng không quen thân thiết với con trai ngoại trừ Ôn Dịch Phàm, liếc mắt thấy Trắc Du còn mặt áo choàng ngủ, chéo áo lấp ló hở cơ ngực ẩn hiện, anh thấy tinh thần không thoải mái tí nào bèn đứng dậy muốn lại sofa.
"Trắc Du tôi nghĩ ra sofa nói chuyện thì tốt hơn."
Trắc Du bất giác nhìn lại bản thân, anh nhận ra lúc nảy vội xuống ngăn em trai mình làm bậy mà chưa kịp thay quần áo chỉnh tề. Anh gật đầu ưng thuận.
"Ừ!"
Danh Sách Chương: