Tiểu Mễ nhẹ nhàng bước khỏi giường, lén núp ở mép cửa nhìn Ôn Dịch Phàm ngồi nghiêm túc, tiếng gõ phím phát ra liên tục. "Tạch tạch..."
Tối đến Ôn Dịch Phàm ngủ trong phòng Tiểu Mễ, còn Chung Hân và Tiểu Mễ ngủ ở sofa, nữa đêm Ôn Dịch Phàm giật mình trăn trở không sao ngủ được, rời khỏi giường bước nhẹ đến sofa ngắm nghía khuôn mặt ngủ say của Tiểu Mễ, bất giác không kiềm lòng được cúi người đặt nụ hôn yêu chiều lên trên vầng trán người con gái anh yêu.
Hành động trên Chung Hân bất giác tỉnh giấc hí mắt trông rõ mồn một, hậm hực trong lòng, cùng là con gái đồng trang lứa, mà một đứa theo đuổi 10 năm không có được sự ôn nhu của người đàn ông mình yêu, trái lại một đứa chỉ có thở thôi là người đàn ông này cưng chiều hết mực.
Ôn Dịch Phàm kéo chăn đắp chỉnh chu cho Tiểu Mễ, rồi quay lưng trở vào phòng ngủ, Chung Hân kéo chăn ra khỏi mắt, liếc nhìn Tiểu Mễ lòng ganh tị dân cao. Hận bản thân ngày đó đã nhờ Tiểu Mễ viết tiểu thuyết về Ôn Dịch Phàm, để rồi anh ta hiểu lầm và thích Tiểu Mễ, hận chính mình không nên cứu Tiểu Mễ năm 12 tuổi.
Năm 12 tuổi Tiểu Mễ vì lo tiền chữa bệnh cho cha, nên xin làm phục vụ ở nước nhỏ, nhưng thực chất là dạng quán rượi trá hình phục mua vui cho đàn ông. Tiểu Mễ bị lừa tiếp khách, chạy thoát được ra đường, đã gõ cửa xe hơi chở nhị tiểu thư Chung Hân đậu bên đường.
Chung Hân thấy nét mặt hốt hoảng, lắm lem đầu tóc rối bù, quần áo cũng không nguyên vẹn, liếc phía xa thấy một đám đàn ông to lớn bậm trợn đang chạy đến, nhanh trí mở cửa kéo cô bạn người nhếch nhát vào xe an toàn, phất tay ra dâu cho tài xế lái nhanh. Đúng ngày hôm đó là sinh nhật Chung Hân, nên đã dùng đôi bông tai giao kết bạn, bạn bè, mỗi đứa giữa một chiếc bông tai.
[.....]
Sáng hôm sau.
6 giờ 30
Tiểu Mễ đã có mặt trước Tập Đoàn Tinh Chung, bước vào trong tất cả mọi người điều soi mói, bĩu môi chê bai cách ăn mặc nghèo nàng.
Bọn họ xúm nhau nói đến nỗi tai cô muốn nổ tung. Một chị nhân viên chắc tầm 30 tuổi, rất điềm đạm tận tình bấm thang máy đưa cô lên 40, dắt cô đến trước phòng tổng giám đốc.
Chị nhân viên nhỏ nhẹ nói: "Đến rồi, em có thể vào, tổng giám đốc đang ở trong."
Chị nhân viên muốn quay lưng rời đi thì bị Tiểu Mễ níu lại, chị ấy khá bất ngờ, nhíu mày:
"Còn chuyện gì sao em?"
Tiểu Mễ ôm chầm lấy chị nhân viên, rung giọng nói: "Chị...Em cảm ơn chị không khinh thường em."
Chị nhân viên thấy cô gái nhỏ mè nheo, liền xoa đầu an ủi. "Ngốc quá khinh cái gì, chúng ta điều là con người với nhau, tình cảm là quan trọng, giàu nghèo là vỏ bọc vất chất ngăn cách con người. Chị từng bị khinh khi như em khi bước vào đây, thực lực đã giúp chị có chỗ đứng, tiếng nói cũng có người tiếp nhận. Em phải tự tin lên."
Tiểu Mễ ngẩn mặt nhìn nụ cười ấm áp của chị nhân viên, không còn tủi thân.
Chị nhân viên vỗ về vai Tiểu Mễ, nói: "Em vào đi, tổng giám đốc đang đợi, dứt lời chị quay lưng bỏ đi bỏ đi.
Tiểu Mễ gõ cửa.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Nghe được lời hồi đáp Tiểu Mễ đẩy cửa vào.
Tiểu Mễ đơ người, trước mặt là người hôm trước nói cô giống bạn anh ta, còn thanh toán tiền bữa ăn tại nhà hàng cao cấp đó.
"Anh...sao... lại là anh?"
Chung Tinh ngồi trên ghế tổng giám đốc, chống cằm, híp mắt nhẹ nhàng đáp lời:
"Bé con, duyên phận nhỉ?"
"Ai là bé con của anh chứ?"
Dứt lời Tiểu Mề xoay người muốn rời đi, thì bị lời nói của Chung Tinh kéo lại.
"Em không muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha nữa sao?"
Tiểu Mễ xoay lại nhìn nét mặt lạnh lùng, những ngón tay điêu luyện đang xoay bút, anh ta đảo mắt nhìn tổng thể tứ dưới lên ánh mắt đậu lại trên ngực cô, cô phản xạ che lại.
Tiểu Mễ nhíu mày hỏi: "Này, anh nhìn gì thế?"
Chung Tinh chỉ muốn nhìn xem Tiểu Mễ giống cô bé Mễ Mễ lúc nhỏ hay không, vì cô bé đó có một nốt rùi son xương quai xanh bên phải. Lúc bế cô bé lên cao anh đã khắc khi nốt rùi đỏ chót.
"Anh không xấu xa như em nghĩ, không cần phòng bị đến thế?" Nhếch mép.
Tiểu Mễ còn lâu mới tin con người nhìn chằm chằm, khuôn mặt lạnh tanh đầy mùi sát khí này mà không xấu. Nhưng suy cho cùng cô phải dựa vào cộng việc này để đủ tiền xạ trị cho cha, bước chậm rãi lại đặt bộ hồ sơ xin việc trước mặt anh ta.
Chung Tinh mở bộ hồ sơ ra xem, giật mình tên họ Hà Tiểu Mễ 18 tuổi, quê quán Tân Châu, chẳng phải chính là vùng biển mà anh đã gặp cô bé Mễ Mễ sao?
"Cô còn cái tên nào khác ngoài tên này không?"
Tiểu Mễ ngạc nhiên, xin việc chẳng nên hỏi về kinh nghiệm và thực lực sao? Đây lại hỏi tên khác
"Tổng giám đốc, hình như câu hỏi này lệch chủ đề phỏng vấn tuyển dụng."
Chung Tinh không nghĩ cô gái này chẳng những ương bướng mà còn cảnh giác cao.
"Cô gái nhỏ, vậy cô là tổng giám đốc hay tôi."
Tiểu Mễ cứng họng, nghĩ anh ta nói không sai.
Danh Sách Chương: