• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vận mệnh xoay chuyển thế Ôn Dịch Phàm vào vị trí của Khanh Sở. Tuy nhiên tiếng tiếng yêu cô sẽ không bao giờ nói, cũng như trái tim có rung động cũng sẽ không để Ôn Dịch Phàm rõ. "Không nói sẽ không mất."

Sau khi ném vứt mọi thứ liên quan về Ôn Dịch Phàm. Hà Tiểu Mễ lại lao đầu vào viết tiểu thuyết, đối với cô trai có thể không cần, chứ tiền rất cần.

Đồng trên tường nhảy kim liên tục, điểm ngay 10 giờ 5 phút.

"Ding dong."

Nghe chuông cửa Hà Tiểu Mễ bật khỏi giường, ra mở cửa, giật mình khi thấy Trầm Di Yến.

Trầm Di Yến vừa bước vừa đảo mắt nhìn hết căn phỏng nhỏ hẹn. Đúng thế, so với căn phòng sang trọng của cô ta thì căn phòng này khá nghèo nàng. Cô ta thượng người trên sofa.

Tiểu Mễ nhanh chóng rót nước mời, Trầm Di Yến đón lấy ly nước lọc hớp một ngụm rồi đặt xuống bàn, nheo mắt: "Mễ Mễ...chỗ cô ở quá tệ rồi."

"Trầm Di Yến...cô tới đây làm gì?" Tiểu Mễ nhìn thẳng vào đôi mặt lạnh lùng của Trầm Di Yến. Trầm Di Yến ngại xoay mặt hướng khác.

"Khụ...cô nhìn tôi thế, muốn nhai nuốt tôi à!" Cười ám muội đặt nụ hôn lên trán Tiểu Mễ, mặt Tiểu Mễ đỏ lên vì ngượng, đẩy ra.

"Trầm Di Yến, cô làm gì vậy?"

Trầm Di Yến phớt lời lời Tiểu Mễ, bước vào phòng ngủ mở toang, Tiễu Mễ vọt dang tay ngăn lại. "Cô muốn làm gì?"

Trầm Di Yến gạt tay cô ra đi thẳng vào, nhìn vật dùng bày trí gọn gàng, kệ rất nhiều sách, gam màu căn phòng là màu hồng, ga chăng in hình hello kitty.

"Mễ Mễ, phòng ngủ không tồi nhỉ?"

Rốt cuộc Trầm Di Yến này muốn gì? Lạng tùm lum nhà mình. Tiểu Mễ khá bực bội, Trầm Di Yến thấy điều đó liền bảo: "Cô sang nhà tôi mà ở, rộng hơn đây nhiều."

Tiểu Mễ ngạc nhiên: "Trầm Di Yến, cô..."

"Đừng ngạc nhiên thế? Tôi muôn tốt cho cô." Trầm Di Yến đặt vào tay cô một chiếc điện thoại, khiến Tiểu Mễ ngơ ngác.

"Tặng cô đấy, quẳng cái điện thoại rẻ tiền đi!

"Trầm Di Yến...cô lại có ý gì?"

"Mai tôi đón cô qua nhà mình, giờ tôi phải về công ty rồi." Dứt lời Trầm Di Yến ra về, bỏ lại Tiểu Mễ cứng đờ, suy nghĩ Trầm Di Yến này khá kỳ quái.

Bỏ qua suy nghĩ hỗn độn, Tiểu Mễ ném chiếc điện thoại vô xó tủ, chợt nhớ ra sáng nay Ôn Dịch Phàm nói câu mờ ám về Chung Tinh, vội vàng lấy điện thoại lướt số gọi, bên kia đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Lòng cô như lửa đốt, vội lái xe đến biệt thự Chung Gia...

Cùng lúc này Ôn Dịch Phàm lái xe ngược hướng Tiểu Mễ, lướt qua chợt có linh cảm Ôn Dịch Phàm ngoảnh đầu lại thấy đúng chiếc xe hơi màu hồng quen thuộc, liền chuyển sắc mặt giận dữ, đánh nắm gay lên vô lăng tạo ra âm thanh chối tay...

"Hà Tiểu Mễ, cô giỏi lắm." Ôn Dịch Phàm quay xe, tạo ra tiếng ma sát dưới mặt đường"Két."

Một lúc sau khung cảnh biệt thự tráng lệ của Chung Gia có một con xe Lamborghini Aventador LP 700-4 màu đồng húc mạnh vào đuôi con xe hồng Kia Morning màu hồng. Truyện Light Novel

Tiểu Mễ xuống xe muốn chửi ngay tên khốn nào không biết sống chết đúng mình thấy Ôn Dịch Phàm trên con xe mui trần đắt tiền, cô khá giật mình.

Không thể ngờ được, nhà Ôn Dịch Phàm giàu thế, xe này rất nhiều tiền.

Tiểu Mễ đang ngơ ngác thì Ôn Dịch Phàm đã tới gần ghé xác tai cô: "Không phải hối hận rồi chứ?...Bỏ con tôm bắt con tép...ha ha..." Khuôn mặt Ôn Dịch Phàm quá ư là láo cá. Tiểu Mễ nghiến răng tay nắm chặt dằn cục tức xuống.

Đâu ra kiểu khinh người thế, mình đúng là đui rồi mới nhìn trúng anh ta. Nghĩ thế nên mặc kệ anh ta, lướt qua. Đột nhiên chân cô không còn chạm đất nữa, Ôn Dịch Phàm vắt cô trên vai muốn mang về trị tội.

"Anh đứng lại!" Chính là tiếng nói của Chung Tinh vừa bước tới cổng.

Ôn Dịch Phàm xem lời nói Chung Tinh như gió thoảng qua tai, vẫn tiếp bước. Chung Tinh nổi giận nằm khủy tay Ôn Dịch Phàm kéo lại, trừng mắt sắc lạnh: "Anh buông ra."

Chung Tinh có gầm giọng thì Ôn Dịch Phàm chả quan, chả ai có thể ra lệnh cho mình cả, huống gì đây là tình địch, cũng là đấu thủ thương thương trường. Muốn ra lệch cho mình, đúng là ảo tưởng.

Chung Tinh siết nắm đấm nãy giờ nhưng không đấm, mà bắt đầu muốn chọc giận Ôn Dịch Phàm.

"Tiểu Mễ không phải đồ chơi mà thiếu gia ham chơi nhà anh mang đi mang về."

Ôn Dịch Phàm khựng chân, sắc mặt đỏ bửng, siết nắm đấm, quay người trừng mắt cấm vào con người mới nói anh là công tử bột ham chơi: "Tên kia muốn ăn đấm à."

Chung Tinh thấy Ôn Dịch Phàm 90% nổi nóng rồi muốn châm ngòi cho bùng nổ luôn, liếc thấy Tiểu Mễ còn đang cựa quậy trên lưng Ôn Dịch Phàm, không không thấy mặt mình, bèn dùng ánh mắt khiêu khích hơn là dùng lời nói, nháy mắt khiêu khích, nhướng mày thách đấu.

"Bốp."

Đúng như dự tính của Chung Tinh, mình đã ăn đấm của Ôn Dịch Phàm, người chao đảo máu miệng cũng túa ra đốm đốm trên mặt đường. Hiển nhiên như dự đón Tiểu Mễ đã lo lăng, xuýt xoa vết thương của mình.

Tiểu Mễ quay lại liếc mắt cáu gắt: "Ôn Dịch Phàm anh muốn giết người hả?"

Ôn Dịch Phàm nét mặt dưng dưng: "Cô lo gì chứ?...tôi giàu chứ đâu khùng, giết người tôi đi tù à!"

Tiểu Mễ hết nói nỗi Ôn Dịch Phàm, cái tính cứ thích móc mẽ người khác, Tiểu Mễ không trả lời xoay người khoát eo Chung Tinh dìu vào nhà.

Ôn Dịch Phàm vọt lên trước chặt lại, liếc tình địch băng ánh mắt dao găm, đảo qua Tiểu Mễ đang trừng mắt nhìn mình: "Cô nghĩ tên khốn này tốt lành hả? Dứt lời nắm chặt cổ tay Tiểu Mễ kéo đi, mặt kệ sự dằn co của cô.

Lúc này Chung Tinh nhếch mép gian xảo, dàng lại. Ôn Dịch Phàm điên tiết bonus cú đấm vô bụng Chung Tinh, khiến Chung Tinh ngã xuống sân tay giữ bụng đau, nghĩ không ngờ tên công tử bột này lại khoẻ thế. Chung Tinh tưởng như ruột mình vỡ ra, đau đến mặt nhăng nhúm, răng cắn chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK