• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Kiều không biết được bản thân đã rời Tân Hải bao lâu, mãi đến khi căn bệnh của cô khỏi hẳn thì nước M đã bước vào mùa hạ. Trong khoảng thời gian này, phòng bệnh của cô là phòng làm việc của Kỷ Đình Dạ. Hắn gần như nửa bước không rời Tống Kiều, khiến bên ngoài lan tràn những đồn đoán không hay vì nghĩ rằng gia chủ Kỷ Gia đang mắc bệnh nan y. Tống Kiều cảm thấy nếu còn tiếp tục kéo dài e là sẽ bất lợi cho công việc làm ăn của Kỷ Thị. Nhưng cho dù cô khuyên bảo thế nào thì cũng như nước đổ lá môn, Kỷ Đình Dạ một chữ cũng nghe không thủng.

Tống Kiều cảm thấy rất bất lực, cô bây giờ đang là tầng lớp vô sản. Biết thế đã không hào phóng tặng cơ nghiệp cho Diệp Ninh, để bây giờ phải lo âu thấp thỏm thế này. Kỷ Đình Dạ thấy cô cứ thở ngắn than dài, cười nói:

- Em yên tâm, công ty không phá sản được đâu.

Tống Kiều nghiêng đầu, khó tin nhìn hắn:

- Này, em rất tò mò có phải anh biết thuật đọc tâm không? Sao em nghĩ cái gì anh cũng biết vậy?

Kỷ Đình Dạ gấp lại báo cáo, đưa tay nựng má Tống Kiều.

- Bởi vì em nghĩ gì đều viết hết lên mặt, anh muốn không biết cũng không được.

Tống Kiều bực bội hất tay Kỷ Đình Dạ ra, xoa xoa nơi mà hắn vừa chạm vào:

- Biết thì tốt rồi, em còn muốn làm phú bà đây. Anh không lo kinh doanh cho đàng hoàng, cứ kè kè bên em làm gì chứ? Anh cũng không phải bác sĩ.

- Từ mai sẽ không như thế nữa. Mười ngày tới tôi sẽ rất bận, có khi không về nhà. Em đừng vì vậy mà nghĩ ngợi lung tung, cứ an tâm tĩnh dưỡng là được.

Tống Kiều cau mày, hừ lạnh:

- Anh có ý gì? Sao em phải nghĩ ngợi linh tinh chứ? Vại giấm là ai còn chưa biết đâu.

- Cũng không biết là ai đã đuổi y tá ngay ngày đầu tiên đến đây chỉ vì trông cô ấy xinh đẹp.

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến Tống Kiều đang tức muốn thổ huyết. Rõ ràng cô bị mang tiếng oan mà, cô y tá đó bị đuổi chỉ vì thái độ lòi lõm của cô ta đối với bệnh nhân chứ không phải vì cô ghen tuông như mọi người vẫn nghĩ. Nhưng mỗi khi cô muốn đính chính, thì ai cũng làm một vẻ mặt như đã thấu hiểu nhân sinh rồi kiếm cớ chuồn mất khiến Tống Kiều càng thêm tức giận. Cô rất muốn lôi bọn họ lại mà hét lên: "Các người hãy mở mắt to ra mà nhìn, ai là kẻ lấy lý do lo lắng kinh nghiệm chuyên môn không đủ để đổi tất cả bác sĩ nam điển trai quanh cô thành mấy lão gì tóc bạc. Ai mới là kẻ nhỏ mọn ghen tuông… ".

Mắt thấy Tống Kiều có xu hướng bùng nổ, Kỷ Đình Dạ vội vàng lảng sang chuyện khác.

- Có lẽ Phong Khiêm đã làm xong thủ tục rồi, chúng ta về nhà thôi.

Tống Kiều rất muốn nổi giận, nhưng nghe thấy hai chữ “về nhà” thì cô không thể nào giận nổi. Có lẽ đối với người khác hai chữ ấy rất bình thường, nhưng đối với một người luôn một thân một mình như cô thì lại mang một ý nghĩa khác. Bởi vì nó chứng tỏ cô đã có nơi để về, chứ không cần tạm bợ qua ngày như trước nữa.

Giống như lời mà Kỷ Đình Dạ nói, trong suốt mười ngày cô đều rất khó để gặp được hắn. Khi cô hỏi hắn đang bận rộn chuyện gì, mọi người đều lấp lửng cho qua mà không hề trả lời thật. Ngay đến Khoai Nhỏ ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, mà hôm nay cho dù dụ dỗ thế nào cũng không cậy được chút thông tin hữu dụng nào từ miệng nhóc. Tống Kiều buồn bực không thôi, hận không thể lôi từng người ra tra khảo.

Đang lúc chán nản, Tống Kiều đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.

- Chị dâu, có nhớ em không?

Tống Kiều quay đầu, hờ hững đáp:

- Em nói xem…

Sự hào hứng của Tống Dĩnh giảm xuống một nửa, ỉu xìu đi đến ngồi xuống sofa.

- Chắc là không rồi, uổng công người ta gác lại công việc bay sang thăm chị.

Nhìn quầng thâm dưới mắt Tống Dĩnh, sắc mặt Tống Kiều có phần dịu lại:

- Được rồi, đùa với em thôi. Sao vậy, lại ngủ không đủ giấc?

Tống Dĩnh nghe vậy thì được đà bắt đầu tố cáo hành vi bóc lột của ông anh. Tống Kiều nghe mà không khỏi cảm thán về khả năng tu từ của cô em chồng nhà mình. Nếu không phải từ nhỏ đã được huấn luyện làm sát thủ, rất có khả năng cô em này sẽ là thủ khoa trong lĩnh vực văn học.

Sau ba mươi phút tố khổ, Tống Dĩnh mới lên tiếng đề nghị.

- Lâu rồi chúng ta không dạo phố, hôm nay chị đi với em nhé.

Tống Kiều không ưa thích lắm với mấy hoạt động này, nhưng vì Tống Dĩnh làm vẻ mặt nài nỉ nên cô đành miễn cưỡng đồng ý. Dù sao lâu rồi không mua đồ mới cho Khoai Nhỏ, hiếm khi có dịp ra ngoài.

- Thôi được, nhưng chị phải mang con trai theo.

- Không thành vấn đề, sẵn tiện cho nó ra ngoài xả stress cũng rất tốt.

Sau khi thống nhất, Tống Kiều liền nhờ quản gia chuẩn bị xe.

Cả ba người đi chơi cả một ngày, đến khi trời tối mới trở về. Tống Kiều có chút thắc mắc, nếu bình thường thì Kỷ Đình Dạ đã gọi hỏi xem cô và Tiểu Duệ ở đâu. Nhưng hôm nay cô ra ngoài cả ngày mà một cuộc điện thoại cũng không nhận được. Chưa hết, khi xe dừng trước cổng biệt thự thì gương mặt vốn tươi cười của Tống Kiều bỗng trở nên trầm trọng. Cô lay vai Tống Dĩnh vốn đang ngủ đến chẳng biết trời trăng, lạnh giọng.

- Dậy đi, hình như xảy ra chuyện gì rồi.

Tống Dĩnh bị làm phiền, lúc này mới mơ màng hỏi:

- Là chuyện gì chứ? Chị đừng có phiền em.

Tống Kiều bị gạt tay ra, bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô thẳng tay đánh vào đầu em chồng, gắt lên:

- Dậy mau, tự em nhìn đi…

Tống Dĩnh ăn đau, ôm đầu lẩm bẩm:

- Gì chứ? Chị thật là…

Tống Dĩnh nói giữa chừng thì im bặt, nhìn căn biệt thự tối tăm không một ánh đèn trước mặt mà khẽ cau mày:

- Đây là đâu?

Tống Kiều hận không thể đạp cho cô ngã xuống xe. Nghiến răng, gằn giọng.

- Đây là nhà mình. Nhưng lại không có một ai bên trong cả…

Tống Kiều đã gọi cho Kỷ Đình Dạ không biết bao nhiêu cuộc, nhưng hắn không bắt máy. Điều này càng khiến cô thêm phần bất an. Cô ôm Kỷ Duệ lên, nói với Tống Dĩnh.

- Chị không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta cứ vào bên trong trước đã.

Tống Dĩnh vừa nghe thấy vậy thì vội vàng ngăn cản:

- Gì chứ? Địch trong tối ta ngoài sáng. Đi vào lúc này nguy hiểm lắm. Hay chúng ta đi chỗ khác trước, đợi liên lạc được với anh em rồi tính sao?

- Vậy nếu anh của em đang bị bắt bên trong thì sao?

Tống Dĩnh câm nín, cô không biết có nên nói thật không? Cho dù người bị bắt là ai, thì cũng không thể là anh trai biến thái của cô được.

Nhưng Tống Kiều có vẻ không muốn nhiều lời vô ích, ôm Kỷ Duệ đặt vào lòng Tống Dĩnh.

- Em không cần vào, chị đi một mình là được. Nếu nửa tiếng mà chị chưa ra ngoài thì em hãy đưa Tiểu Duệ đến nơi an toàn. Tuyệt đối đừng mạo hiểm…

- Này,…

Tống Dĩnh muốn ngăn cản, nhưng bà chị dâu này lại hành động rất nhanh. Không hổ là sát thủ hàng đầu, khiến cô muốn theo cũng theo không kịp. Chắc không xui như vậy chứ, chẳng phải người ta nói sau cơn mưa trời sẽ sáng ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK