Wilson đến tìm Rose, từ sau khi cuộc nói chuyện giữa bà ta và Lý Sơn diễn ra, bà ta đã luôn trong tình trạng thiếu tỉnh táo vì say xỉn. Và hôm nay cũng vậy, nó gây ra một chút khó khăn cho công việc của Wilsson.
- Chủ thượng, Saly đã quay về rồi ạ?
Rose không ngẩng đầu, thời khắc quyết định lại nhanh đến như vậy sao?
- Thành công chứ?
Wilson hơi ngập ngừng, chủ yếu là tìm kiếm từ ngữ thích hợp để báo cáo.
- Có vẻ thân thế của Tống Dĩnh đã bị phát hiện, cô ta bây giờ đứng cùng chiến tuyến với anh trai. May là Saly nhanh trí, nếu không e là đã lành ít dữ nhiều.
Rose ném mạnh chai rượu xuống sàn, cười lạnh:
- Đứa nhóc đó đã khôn lớn rồi nhỉ? Nó so với Lâm Cảnh Hàn đúng là thông minh hơn nhiều lắm.
Wilson không bất ngờ trước hành động của Rose, hay nói cách khác là anh ta đã quen như vậy rồi.
- Vậy tiếp theo ta nên làm gì đây?
Rose vô thức chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, sắc mặt u ám như một con thú dữ bị người ta chọc giận.
- Gọi Saly vào đây, giúp tôi chuẩn bị quà lễ cho Lưu lão gia đi. Đã đến lúc chúng ta đi gặp cố nhân rồi.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay ạ.
Wilson nói xong thì rời đi, lúc đến cửa vừa hay gặp được Tống Kiều. Cũng như mọi khi, cô luôn là người chào hỏi trước.
- Wilson đại nhân, vất vả rồi.
Wilson gật đầu, khẽ liếc vào bên trong lên tiếng nhắc nhở.
- Gần đây tâm trạng chủ thượng có chút thất thường, nếu không muốn chuốc khổ thì đừng chọc giận bà ấy.
Tống Kiều khoanh tay, dựa nghiêng vào cánh cửa vờ kinh ngạc:
- Mặt trời mọc đằng tây sao? Hôm nay ngài còn biết quan tâm đến người khác.
Wilson không để ý đến giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Tống Kiều, lạnh lùng đáp:
- Tôi chỉ không muốn dọn xác cô lần nữa thôi. Liệu mà lo lấy thân đi.
Anh ta vừa nói vừa đi lướt qua Tống Kiều, trước khi cô kịp nói ra lời lẽ khó nghe nào khác. Tống Kiều nheo mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, cười khẩy:
- Một con chó trung thành, đáng tiếc…
Tống Kiều bỏ dỡ câu nói, quay người bước vào trong phòng. Nhìn dưới sàn la liệt vỏ chai rượu rỗng, cô không khỏi lắc đầu cảm thán:
- Cũng không sợ ngộ độc cồn sao? Lớn tuổi rồi mà hành xử như thiếu nữ đôi mươi vậy?
Rose tựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng nói của Tống Kiều thì cất tiếng hỏi:
- Về rồi sao? Nghe nói con đã chịu khổ không ít vì nhiệm vụ lần này?
Tống Kiều ngồi đối diện bà ta, thản nhiên đáp:
- Cũng tàm tạm… Chỉ là có chút chuyện không hiểu lắm.
- Là chuyện gì?
Rose hiếm khi cùng Tống Kiều trò chuyện nhẹ nhàng, thường thì giữa họ chỉ có ra lệnh và nhận lệnh.
- Sao chủ thượng lại bảo con đi cứu một đứa phản bội chứ? Suýt nữa con đã chết trong tay cô ta và Kỷ Đình Dạ rồi.
- Ta cũng vừa mới biết chuyện này thôi…
Đây là lời thật lòng của Rose, bà ta vì muốn màn kịch của mình thêm đặc sắc nên mới bảo Tống Kiều đến cứu người. Nhưng vẫn là Kỷ Đình Dạ có bản lĩnh, vừa gặp đã biết là em gái mình.
Tống Kiều gật gù, giúp Rose châm thuốc.
- Thôi vậy, dù sao cũng chẳng quan trọng. Chúng ta nói đến nhiệm vụ sau cùng đi, bao giờ sẽ hành động?
Rose rít một hơi, khói thuốc lượn lờ che đi biểu cảm u tối trên gương mặt.
- Sớm thôi, tay biết con muốn nhanh chóng rời đi nên sốt ruột. Chính vì vậy ta đã bố trí mọi thứ ổn thỏa rồi.
Bà ta đặt một bức chân dung lên bàn, tiếp tục nói:
- Chỉ cần giết ông ta, thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Tống Kiều cầm tắm ảnh lên, đúng là không ngoài dự đoán của Kỷ Đình Dạ. Chỉ cần làm xong giao dịch này, mạng của Rose sẽ thuộc về cô.
- Ai đây, lại khiến cho chủ thượng đại nhân nhiều năm vẫn chưa quên được?
Rose nhếch môi, đôi mắt như nhìn về chốn xa xôi nào đó.
- Một kẻ bạc tình, một tên phản bội và tàn độc. Hắn đáng chết…
Khi nói những lời đó, giọng điệu của Rose mang đầy oán hận và căm phẫn. Đến mức Tống Kiều hoài nghi nếu ông ta ở trước mặt bà thì ông ta sẽ chết cực kỳ thê thảm. Nhiều năm qua, Rose luôn giấu mình trong lớp vỏ lạnh lùng vô cảm. Nhưng ẩn bên trong sự ác độc xấu xa kia là một câu chuyện rất dài. Tống Kiều cảm thấy tò mò, không biết liệu xé toạc lớp mặt nạ đó ra thì sẽ nhìn thấy được sự chân thật hay không?
Từ phòng Rose đi ra, Tống Kiều phải qua một hành lang tăm tối. Nơi này trước giờ vẫn không có ánh sáng nhiều, bởi vì đơn giản là Rose không thích. Bà ta chỉ muốn ẩn mình trong bóng tối, có như vậy bà ta mới có cảm giác an toàn. Lâu dần, mọi người cũng dần quen như vậy.
Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà, cộng thêm không gian tĩnh lặng càng phóng đại hơn. Qua lối rẽ, Tống Kiều đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm khàn.
- Tôi khuyên cô đừng nên nghe lời Rose, nếu không cô sẽ hối hận.
Tống Kiều dừng bước, cất giọng trào phúng:
- Ông tưởng tôi là ông sao? Cho đến bây giờ tôi chưa làm gì để bản thân phải ân hận cả.
- Có lẽ cô biết không ít nhỉ? Tự tin là tốt, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ để cứu mạng cô đâu.
Tống Kiều tựa lưng vào tường, trong bóng tối nên không ai nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
- Tôi nghĩ ông phải biết rồi chứ? Rằng tôi là một người sắp chết.
Lời này nói quá thản nhiên, giống như cô nói “hôm nay trời rất đẹp” vậy. Lý Sơn thở dài, đây là minh chứng sống cho tội ác của ông.
- Nếu cô đồng ý từ bỏ nhiệm vụ này, tôi sẽ cứu mạng của cô. Cô biết đấy, thuốc đó là do tôi tạo ra.
- Vậy nên ông đang ra điều kiện với tôi à?
Lý Sơn lắc đầu, nặng nề đáp:
- Không, là cầu khẩn…
Tống Kiều hơi kinh ngạc, cô thật không hiểu những người này đang suy nghĩ cái gì? Bọn họ cho rằng mình làm sai mình xin lỗi thì sẽ được tha thứ ư? Thật nực cười…
- Vậy thì tôi từ chối. So với sống, tôi càng thích thấy ông dằn vặt đau khổ hơn.
Cô bỏ lại một câu rồi rời đi, cô muốn tất cả bọn họ đều phải trả giá. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ sắp tới của Rose, cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Bà ta sẽ không bao giờ biết được rằng, cái hố nào đang chờ đợi bà ta…
Danh Sách Chương: