Diệp Ninh quay trở về nơi ở của Từ Tranh, vừa bước vào đã sững sờ tại chỗ.
Tống Kiều ngơ ngác ngồi trên giường, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
- Ninh Ninh…
Cô khẽ gọi, có chút mơ hồ chưa xác định. Diệp Ninh mỉm cười, đáp lại lời cô.
- Saly, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. Kỷ Đình Dạ tưởng cậu chết thật nên sắp điên lên kia kìa, cậu đúng là biết đùa dai đó.
Tống Kiều nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Diệp Ninh:
- Hắn là ai, mình tỉnh lại có liên quan gì đến hắn. Cậu đang nói gì vậy?
Diệp Ninh đứng hình, này là lại làm sao rồi. Cô tiến đến gần, lay vai Tống Kiều dò hỏi:
- Cậu không nhớ Kỷ Đình Dạ ư? Còn có Hạ Mẫn Hi và con trai hắn nữa.
Tống Kiều day day thái dương, khó chịu hất tay Diệp Ninh ra.
- Cậu nói linh tinh gì vậy? Những kẻ đó là ai mà mình phải biết chứ?
- Cậu không nhớ gì à? Cậu từng ở trong thân xác Hạ Mẫn Hi đó, cậu nhớ không?
Tống Kiều bật cười, nhìn Diệp Ninh như nhìn đứa thiểu năng:
- Cậu thích đùa thật đấy, có phải gần đây xem tiểu thuyết mạng nhiều quá không? Ngay cả việc tại sao mình ở đây mình còn chẳng nhớ nổi.
Diệp Ninh lùi lại, âm thầm trao đổi ánh mắt với Từ Tranh. Nhưng cậu chỉ nhún vai, thở dài.
- Lúc nãy chị ấy đột nhiên rơi vào nguy hiểm, làm em sợ muốn chết. Sau đó thì tỉnh rồi, có đều vẫn còn ngáo lắm.
Diệp Ninh trầm mặc, này có tính là mất ký ức không nhỉ? Dù sao lần đầu cô chứng kiến mấy vụ ly kỳ không theo logic kiểu này, cũng không biết nên giải quyết ra sao.
- Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Bao giờ ổn định chúng ta nói chuyện sau.
Tống Kiều gật đầu, cô đúng là có hơi mệt thật. Từ Tranh theo Diệp Ninh ra phòng ngoài, nhìn thấy máu dính trên áo cô thì nhíu mày hỏi:
- Chị vừa đi đâu về vậy? Sao lại có máu?
- Chị đi giúp một người bạn thôi, không sao đâu. Em trông chừng cậu ấy giúp chị nhé, chị có việc phải đi rồi.
Từ Tranh gật đầu sau đó quay vào trong. Đối với những chuyện không liên quan cậu cũng không tò mò nhiều. Hơn nữa thân phận của Diệp Ninh có chút đặc thù, cậu biết ít một chút thì tốt hơn.
Tống Kiều nằm trên giường buồn chán mở điện thoại ra xem, sau đó tiện tay gọi một cú về căn cứ báo tình hình. Lâu vậy không gặp Rose rồi, đúng là có chút nhớ mong.
Lúc Từ Tranh bước vào, thấy Tống Kiều nằm trên giường nở nụ cười quỷ dị thì lập tức cảnh giác.
- Chị đang âm mưu cái gì phải không? Nhìn chị nguy hiểm quá.
Tống Kiều đứng dậy, từng bước đi về phía này.
- Chị là người thành thật đấy, vậy nên không cần lo đâu.
Cô vừa nói vừa vỗ vai Từ Tranh, nhưng cậu là ghét bỏ tránh đi.
- Tin được chị mới lạ đó. Vừa rồi ánh mắt chị đáng sợ thế mà.
Tống Kiều rót cho mình một ly nước, cười vô hại.
- Em nhìn lầm rồi, là chị vui đó chứ.
Từ Tranh hừ khẽ, cậu sao có thể nhìn lầm. Trực giác nói cho cậu biết Tống Kiều có điểm kỳ lạ. Lúc trước đôi mắt của cô rất sáng, nhưng hôm nay ánh sáng ấy đã không còn.
Tống Kiều không để tâm suy nghĩ của Từ Tranh, cô sau khi lượn một vòng quỷ môn quan đã biết bản thân nên làm gì. Đợi khi vết thương bình phục, cô sẽ tặng món quà bất ngờ đến người mẹ đáng kính của cô.
…
Nửa đêm, Diệp Ninh một lái xe đến tìm Đàm Mặc. Cô biết vì để giữ chân Kỷ Đình Dạ mà hắn đã bị thương không nhẹ.
Quý Lẫm ra tận cổng đón cô, sắc mặt không quá tốt.
- Diệp tiểu thư, cô không nên vào trong thì hơn.
Diệp Ninh dừng động tác đóng cửa xe, khó hiểu nhìn Quý Lẫm.
- Sao vậy, anh ta bị hủy dung nên không dám gặp tôi à?
Quý Lẫm nhìn vào bên trong nhà, ngập ngừng đáp:
- Rose đang ở bên đây. Bà ta biết Saly tỉnh lại rồi?
Diệp Ninh trầm mặc, cô chui vào trong xe quay đầu rời đi ngay. Tin tức của bà ta chắc chắn đến từ Tống Kiều, cô muốn về hỏi cho rõ.
Mà lúc này bên trong căn biệt thự, Rose đang tao nhã ngồi đối diện Đàm Mặc. bộ dáng ung dung như đang ở nhà mình.
- Lần này làm lớn chuyện như vậy, cậu có ý định gì không?
Đàm Mặc cười cười, hờ hững đáp:
- Bà quan tâm tôi vậy sao? thật cảm động đó.
- Tôi muốn cùng cậu hợp tác, thế nào?
Đàm Mặc bộ dạng cà lơ phớt phơ tựa lưng vào ghế sofa, cho dù trên người có vết thương thì gương mặt hắn cũng không chút thay đổi.
- Những gì cần giúp tôi đã giúp bà rồi. Tiếp theo phải tự bà đối phó thôi.
- Cậu đã hại chết Hạ Mẫn Hi, Kỷ Đình Dạ sẽ không tha cho cậu.
Đàm Mặc đứng dậy, thể hiện rõ ràng từ chối hợp tác.
- Anh ta có tha cho tôi hay không là chuyện của anh ta. Những gì tôi nợ bà tôi đã thanh toán sòng phẳng. Chỉ cần bà giữ đúng lời hứa, sau này đừng can thiệp chuyện của nhau nữa.
Rose nhếch môi, cũng không có ý định tiếp tục thuyết phục hắn nữa. Dù sao át chủ bài mà bà ta bồi dưỡng đã tỉnh lại, tiếp theo đây sẽ là kế hoạch mà bà ta ấp ủ nhiều năm.
Đàm Mặc đuổi được Rose rời đi, lúc này mới có thể thả lỏng thân thể. Quý Lẫm dẫn theo bác sĩ đến giúp hắn cầm máu. Tuy vết thương không sâu nhưng lại mất máu rất nhiều.
Đàm Mặc giống như không biết đau đớn, lạnh lùng hỏi:
- Cô ấy có đến không?
Quý Lẫm vừa giúp bác sĩ băng bó vừa đáp:
- Có ạ, nhưng khi nghe tin Rose biết Saly tỉnh thì đã đi rồi.
Đàm Mặc gật đầu, đưa một tập hồ sơ cho Quý Lẫm.
- Đem hủy đi, đừng để ai biết.
Quý Lẫm gật đầu, nhận lấy rời đi. Đàm Mặc tựa người trên sofa, nặng nề nhắm mắt lại. Để có thể ở bên cạnh Diệp Ninh, hắn dường như đã dùng mọi biện pháp. Nhưng hắn không thể để cô biết, đó là bí mật…
Danh Sách Chương: