• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu Mạnh Bình Quân, nhưng cuối cùng ông ta chỉ có thể rời đi mà không thể hỏi bất cứ điều gì, ánh mắt của người đàn ông kia có vẻ không để tâm nhưng lại khiến ông ta cảm thấy run rẩy vô hạn.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chỉ cần Tống Thiệu Vân còn ở trong trạng thái thực vật một ngày, ông ta không thể không tìm được cơ hội khác mà ra tay với Tống Niệm Niệm. Hơn nữa, ông ta vẫn còn chiêu khác lơih hại hơn vẫn còn chưa sử dụng!

"..."

Gần ba phút sau khi Mạnh Bình Quân rời đi, sợi dây thắt chặt trong trái tim Tống Niệm Niệm cuối cùng cũng được nới lỏng.

Nếu không phải chuyện người cô Tống Thiệu Vân của cô gặp tai nạn xe hơi cách đây hai tháng, sau đó được bác sĩ chuẩn đoán bà đã trở thành người thực vật thì cô thật sự không muốn dính dáng gì đến nhà họ Mạnh. Ngày trước khi cô sống trong nhà họ Mạnh, Mạnh Bình Quân và con gái của ông ta là Mạnh Nhã Vân đã đối xử với cô rất tệ.

Cắn môi ngước mắt nhìn Chiến Bắc Kiêu, người nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cô, cô liên tục nói cảm ơn anh ta.

Nếu không có anh ta, có lẽ cô sẽ không nhanh chóng thoát khỏi Mạnh Bình Quân như vậy, Lục Tĩnh Hảo đã nói một câu rất đúng, Tống Thiệu Vân và căn nhà cũ của bà nội chính là điểm yếu của cô.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, đi về phía thang máy với khuôn mặt nghiêm nghị và đôi chân dài miên man.

“Này, chú ơi!” Tống Niệm Niệm nhanh chóng kéo lấy tay áo vest của anh ta.

Người đàn ông sau đó quay lại với khuôn mặt lạnh lùng, liếc mắt xuống nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang nắm lấy tay áo của mình, rồi ánh mắt rơi vào người cô.

Cô vẫn mặc chiếc váy voan từ hôm qua, cổ áo xẻ hơi thấp, bởi vì chiều cao chênh lệch nên anh có thể nhìn rõ nét đẹp hoàn mỹ bên trong.

Đôi mắt vô tình liếc thấy cảnh này của anh bỗng tối sầm lại.

Cảnh tượng ướt át nào đó chợt hiện lên trong đầu anh, yết hầu của Chiến Bắc Kiêu cuộn lên một cách khó chịu, phía bụng dưới của anh cũng nóng lên không rõ lý do.

Sự sâu thẳm trong đôi mắt của một người đàn ông trưởng thành không phải cô gái nhỏ nào cũng có thể hiểu được, Tống Niệm Niệm chỉ là đột nhiên cảm thấy bộ dạng kì quái của anh thì gọi "Chú à?"

Người đàn ông tỉnh táo trở lại, trong đầu đang nghĩ chuyện cô ngốc này thế mà lại bảo anh diễn vai chồng của cô, một tia vui tươi lóe lên trong mắt anh ta.

Anh nhàn nhã đứng đó, châm một điếu thuốc hút, "Không gọi là chồng nữa à?"

"Phụt……"

Tống Niệm Niệm mí mắt giật giật, muốn đập ngay đầu vào tường, "Chú, vừa rồi chỉ là đóng kịch thôi, làm sao chú có thể là chồng của tôi được!"

“Ồ?” Người đàn ông nhướng mày, không chút lưu tình thở ra một làn khói trắng, vô hình chung đã làm cho Tống Niệm Niệm có cảm giác áp lực vô cùng, anh ta sải đôi chân dài đi về phía cô từng bước, ánh mắt sắc bén, “Đóng kịch sao ? "

Anh ta quá cao, khi anh nghiêng người về phía cô đã tạo cho Tống NIệm Niệm một cảm giác áp chế mạnh mẽ, thấy người đàn ông nửa hờ hững nửa nóng bỏng này, cô lo lắng vô thức lùi lại một bước nhỏ.

Cô gái nhỏ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, ngây ngô đáng yêu như một con thỏ nhỏ lạc đường. Người đàn ông thấy vậy càng có hứng thú trêu chọc cô. Cô càng lùi lại, anh ta lại càng tiến lên.

Cho đến khi có một tiếng động vang đến, Tống Niệm Niệm bị ép đến tận chân tường kiên cố không còn nơi nào để đi, Chiến Bắc Kiêu mới dừng lại, nhưng anh ta đã vươn cánh tay dài của mình chống vào tường, giam cô trong đó.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Tống Niệm Niệm có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ chịu trên người anh ta. Ga ra lúc này thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của anh, thình thịch thình thịch, làm cho nhịp tim của cô cũng không ổn định nữa.

Cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông luôn nhìn vào mình nên không dám ngước mắt lên. Thật sự là câu xưng hô “chồng” này cũng quá nặng đi mà.

Tuy nhiên, từ góc độ của người đàn ông đang đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mi như lông vũ của cô đang run rẩy bất an, nhẹ nhàng chớp chớp, như đả động tâm can người ta.

Chậc chậc, càng nhìn càng thấy cô vợ nhỏ của anh thật thú vị, sao lại có thể đáng yêu như thế được?

“Quên không nói với em, tôi đóng kịch sẽ lấy 5 triệu, cộng với 5 triệu sáng nay, bây giờ, em nợ tôi 10 triệu Tệ!” Giọng nói của người đàn ông mạnh mẽ đầy uy lực, như muốn xuyên thấu tận tâm can cô!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK