"..." Hai người đàn ông trầm mặc một hồi.
Đinh Thành thận trọng ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, "Chiến tổng, cô Tống không phải trước đây đã gặp anh rồi sao? Tại sao cô ấy lại không nhận ra anh?"
"Anh rảnh lắm à?"
"Tôi ..." Đinh Thành mở miệng, nhưng không dám nói ra những lời trong lòng.
Về phần vì sao Tống Niệm Niệm lại được Chiến tổng đón về và nuôi nấng cưng chiều, người khác có thể không rõ nguyên nhân, nhưng anh lại hiểu rất rõ ràng.
Đinh Thành ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn cả gan hỏi, "Vậy Chiến tổng, bây giờ anh có cần tôi đưa cho cô Tống xem giấy đăng ký kết hôn không?"
Người đàn ông bên cạnh nhướng mi liếc anh ta, "Đi tìm hiểu lý do tại sao cô ấy lại đi xem mắt."
“Chuyện này đâu có cần phải điều tra!” Đinh Thành mím môi, tựa hồ không muốn làm chuyện lặt vặt này, anh ta dừng lại, tức giận nói: “Chủ yếu cũng giống như chị gái Tống Niệm Ly của cô ấy, đều là vì tiền!”
"..."
Không gian tĩnh lặng, bầu không khí trong văn phòng đột nhiên đông cứng lại.
Nhận ra mình vừa nói cái gì, Đinh Thành nhắm mắt lại, muốn tự tát cho mình vài cái, "Chiến tổng, tôi sai rồi, tôi cút ra ngoài được không? Nếu không, anh phạt tôi hai trăm lần chống đẩy đi?"
Chiến Bắc Kiêu cúi người châm một điếu thuốc với khuôn mặt lạnh lùng, cuối cùng, anh không cảm xúc nói với anh ta, "Đi kiểm tra xem gần đây Tống Niệm Ly gần đây có dùng phương thức đặc biệt nào để liên hệ với cô ấy không!"
Số tiền 5 triệu vào sáu năm trước không phải là một khoản nhỏ, Tống Niệm Ly sau khi cầm tiền không thể không nói với Tống Niệm Niệm. Suy cho cùng khi đó cô ta khiến Tống Niệm Niệm… mới cầm số tiền đó đi mất.
Cho đến khi đứng trước cửa phòng bệnh của Tống Thiệu Vân, tâm trí của Tống Niệm Niệm vẫn tràn ngập những lời lẽ khủng khiếp của Lục Tĩnh Hảo nói về những tên trai bao đó.
Khuôn mặt đẹp trai rắn rỏi, sâu thẳm nhưng lãnh đạm của người đàn ông đó hiện ra trước mắt cô, sau lưng anh ta cũng toát lên một vẻ lạnh lùng.
Nếu chồng cô phát hiện ra rằng tối qua cô không về nhà, chưa kể cô còn ở cùng trai bao, liệu cô ấy có bị ...
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ước chừng trong cuộc hôn nhân này, chỉ có cô lúc nào cũng nhớ đến chồng mình, chỉ có cô lúc nào cũng thắc mắc tại sao chồng cô lại làm thế này, thế kia như vậy.
Người đàn ông đó, có lẽ anh ta hoàn toàn không nhớ đến cô, anh ta cũng không nhớ rằng anh ta đã kết hôn với cô.
Mối quan hệ giữa cô và chồng thực sự giống như Đường Nam Kinh ở Thượng Hải và Đường Thượng Hải ở Nam Kinh, nghe có vẻ rất thân thuộc với nhau, nhưng thực ra lại không liên quan gì đến nhau.
Chao ôi, cô thở dài, bàn tay nhỏ đang định vặn nắm cửa phòng bệnh, thì từ bên trong có người mở cửa ra.
Người trong phòng là người chú độc ác đã suýt chút nữa bán cô, Mạnh Bình Quân.
Vẻ mặt cô ủ rũ, định quay người bỏ đi.
Người đó vội vàng chộp lấy tay cô kéo lại, tỏ vẻ khó chịu đến mức như muốn ăn thịt cô, "Tống Niệm Niệm, tao vốn nghĩ mày là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhưng lần này, mày khiến tao thật sự rất thất vọng!"
"Xem như tao lừa mày đi xem mắt với Hoàng tổng, tao cũng đâu có bắt mày phải lấy ông ta. Hoàng tổng cũng không ép mày làm gì đúng không? Mày có đến mức phải tìm người đến đánh ông ấy không?" ? "
Tống Niệm Niệm ...
Cô, cho người đánh Hoàng tổng?
Não của Mạnh Bình Quân chả lẽ đã trôi ở sông Hoàng Hà rồi sao!
"Mày nhìn tao như thế làm gì? Tao nói cho mày biết, Hoàng tổng đã nói rồi, những người đó khi đánh ông ấy đã nói là nghe theo chỉ thị của mày. Tao không quan tâm làm sao mày lại kết giao được với bọn lưu manh đó, bây giờ cùng tao đi đến Bệnh viện Nhân Dân xin lỗi Hoàng tổng, nếu không ông ấy sẽ cho mày đi ăn cơm tù đó! "
Tống Niệm Niệm nhìn ông ta như nhìn một kẻ điên, "Chú cảm thấy, nếu tôi có khả năng đó, còn cần phải đi xem mắt với Hoàng tổng tối hôm qua để cho ông ta..."
“Bốp!” Lời còn chưa kịp nói xong, cô đã bị Mạnh Bình Quân tát vào mặt!
Danh Sách Chương: