• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Niệm Niệm vừa gội đầu xong, cô nghe thấy tiếng dì Yến đang ngồi trên ghế sofa vừa đọc báo vừa nói cái gì đó.

Sáu năm trước, chồng cô trong đêm mưa đã đưa cô lúc đó đang sốt cao đến mức hôn mê về căn biệt thự này, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê là dì Yến.

Mà câu đầu tiên dì Yến nói với cô chính là, "Cô Tống, cậu chủ nhà chúng tôi nói rằng từ nay về sau, đây chính là nhà của cô!"

Sau đó, bất kể cô có hỏi bất cứ câu hỏi nào về người chồng bí ẩn của mình, dì Yến chỉ nói rằng chồng cô ở Vân Đô là nhân vật lớn, có gốc gác cao quý và cũng rất bận rộn!

Trong sáu năm qua, dì Yến vẫn luôn chăm sóc cho cô, hai người họ cùng nhau sống trong căn biệt thự lớn chứa đầy những bí mật này.

Cô tò mò đến ngồi bên cạnh, dì Yến tức giận chỉ vào một tấm ảnh trên tờ báo buổi tối nói: "Niệm Niệm xem này, tổng giám đốc gì đó của tập đoàn Đại Thịnh, người này chỉ cần nhìn vẻ ngoài đã thấy chính là một con quỷ háo sắc rồi, ông ta..."

Những lời dì Yến nói sau đó Tống Niệm Niệm không thể nghe lọt cái gì nữa, bởi vì người trong bức ảnh là Hoàng tổng, người được Mạnh Bình Quân giới thiệu với cô vài ngày trước.

Cô lấy tờ báo trong tay dì Yến, nhanh chóng đọc tin tức, trong đó viết trong suốt những năm làm Tổng giám đốc tập đoàn Đại Thịnh, Hoàng tổng này đã ngủ với bao nhiêu cô gái nhỏ, đã tham ô biết bao nhiêu công quỹ...

Một tâm trạng không thể diễn tả được bỗng chốc lướt qua trái tim của Tống Niệm Niệm.

Thật kỳ lạ, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng cứng rắn của gã trai bao đêm đó lại hiện lên trong tâm trí cô.

Tuy nhiên, sau một lúc nghĩ ngợi, cô cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật quá lố bịch.

Ông chú đẹp trai đó nhìn thì cũng khá đỉnh. Nhưng một gã trai bao thì làm sao có thể có năng lực lớn thế này được!

Tiếng chuông điện thoại di động rung lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô cầm điện thoại lên xem. Quả nhiên, tối muộn như vậy còn gọi cho cô thì chỉ có cô gái khác thường Lục Tĩnh Hảo.

"Niệm Niệm, nếu chưa ngủ thì đến Charm Bar một chuyến đi. Chẳng phải cậu luôn muốn tìm một công việc bán thời gian sao? Đúng lúc ở đây có một vũ công bị thương ở chân rồi. Một tối 5 nghìn tệ, cậu có làm không?" ? "

"..."

Thôi được, mặc dù cô không thực sự muốn làm công việc này, và mặc dù cô cũng đã mất lần đầu tiên của mình ở quán bar này cách đây vài ngày, nhưng mà dạo này cô đang thiếu tiền thì biết sao đây!

Cô vội vã đến phòng thay đồ dưới tầng hầm của quán bar để tìm Lục Tĩnh Hảo, cô ấy đã trang điểm xong và chuẩn bị lên sân khấu. Cô ấy lúc này trang điểm đậm, so với bộ dạng cao lãnh thường ngày đúng là hai người khác hẳn nhau.

“Chút nữa mặc bộ đồ này vào, sẽ có người tới giúp cậu trang điểm, cưng à, mình lên trên trước đây!” Lục Tĩnh Hảo vội vàng ném hai mảnh vải không thể mỏng hơn vào người Tống Niệm Niệm rồi rời khỏi phòng thay đồ.

"..."

Mười phút sau, Tống Niệm Niệm dùng tay kéo chiếc váy ngắn tới không thể ngắn hơn, không tự nhiên mà bước lên sân khấu.

Lần đầu tiên biểu diễn trên một sân khấu như vậy, cô vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Chuyện đau đầu chính là, Lục Tĩnh Hảo bỗng nhiên không thấy đâu nữa.

“Này, mau nhảy đi, cô không biết múa cột à!” Đúng lúc này, một cô gái ăn mặc tương tự như Lục Tĩnh Hảo lúc nãy đến gần cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tôi……"

Tống Niệm Niệm mở miệng, nhưng quả thực cô rất bối rối với ánh đèn chói lọi trên sân khấu, khiến cô không biết phải nói gì.

Hình ảnh người cô đang nằm trong phòng bệnh và ngôi nhà cũ của bà nội hiện lên trong tâm trí cô, cô nhắm, mắt chuẩn bị bước ra.

Chiến Bắc Kiêu vừa bước vào quán bar cùng với một nhóm đàn ông mặc vest và đi giày da, những gì anh thấy lại là một khung cảnh sống động như vậy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK