• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tư Lâm bị ức hiếp nhưng không phản bác, lười đôi co với tên nhóc bị tình yêu mờ mắt.

"Được rồi, không đôi co với em."

Lưu Quân Hạo nhún vai.

"Anh cũng đôi co lại em chắc."

Tống Tư Lâm phồng má, hậm hực nhìn Nghiêm Tư Nhuệ: "Tư Nhuệ, cậu xem Quân Hạo kìa."

Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ, nhớ lại lúc trước ở cạnh nhau thì anh cũng phải đi hoà giải lúc Quân Hạo và Tư Lâm cãi nhau như thế này.

Anh vỗ nhẹ vào đùi của Lưu Quân Hạo.

"Em đừng chọc Tư Lâm, chúng ta đến để nhờ cậu ấy giúp đỡ đó." Nghiêm Tư Nhuệ nhắc nhở.

"Hai người cần giúp gì vậy?"

Lưu Quân Hạo nghiêm túc hơn, cậu ngồi thẳng dậy bàn chuyện chính "Em muốn gửi Lạc Lạc cho anh và Phong Phong chăm sóc vài tháng."

"...." Tống Tư Lâm đang loading~

Chưa tiêu hoá hết vấn đề, lại tiếp thu thêm.

"Em và Tư Nhuệ ngày mai sẽ vào đoàn, không có thời gian chăm sóc Lạc Lạc." Lưu Quân Hạo tiếp tục nói "Ngoài anh và Phong Phong ra, em thật sự không tìm được người thích hợp hơn."

"Hai người đây là huề rồi hả? So với tưởng tượng khác xa quá, còn hợp tác chung?" Tống Tư Lâm thập phần khó tin, nghe qua như đùa.

Nghiêm Tư Nhuệ cúi đầu ngượng ngùng, nhìn lại những việc đã qua. Nếu hiện tại, nói anh và Quân Hạo đã hoà thuận như chưa có chuyện gì xảy ra thì thật sự khó mà chấp nhận được.

"Không phải huề, bọn em chỉ tạm gác lại ân oán để hoàn thành tác phẩm lần này thôi."

Lưu Quân Hạo dõng dạc nói.

Cậu một nửa cố ý nói lời khó nghe, nửa lại là muốn trả lời thay cho anh, không muốn anh khó xử.

Tống Tư Lâm nghe xong cũng cười lấy lệ.

Lưu Quân Hạo, đứa nhóc này lớn lên với anh không phải ngày một ngày hai. Anh còn lạ gì cái nết của nhóc? Để anh xem xem, nhóc là muốn tạm gác lại mọi chuyện để đóng phim hay là thực chất là lấy cớ đóng phim để ở gần Tư Nhuệ.

"Khoan đã, em nói em gửi đứa bé cho anh và Hạ Nhi chăm sóc á?" Tống Tư Lâm cuối cùng cùng nắm bắt đúng trọng điểm.

"Lạc Lạc rất ngoan, bảo đảm sẽ không gây ra rắc rối cho hai người đâu." Nghiêm Tư Nhuệ ở cạnh, im lặng nãy giờ cuối cùng cũng tiếp lời.

"Đó không phải là điều cần lo, hai đứa nghỉ việc này Phong Phong có đồng ý sao?" Tống Tư Lâm ôm trán, anh ngẩng đầu nhìn hai người đối diện "Phong Phong vẫn còn đang giận, em lại mang con trai đến để nhờ chăm sóc e là thương lượng còn không thể thì đừng nghĩ đến việc đồng ý."

Lưu Quân Hạo kéo Nghiêm Tư Nhuệ sang bên.

"Cho nên, em mới bàn trước với anh đó."

"Nói dễ nghe ha, anh lo thân anh còn chưa xong thì em nghĩ anh có tiếng nói trong cái nhà này chắc?" Tống Tư Lâm cười dè bỉu "Ngay tại căn nhà này, thứ anh có thể bật duy nhất chính là bật công tắc đèn thôi đó." Đoạn nói đến đây, Tống Tư Lâm còn làm động tác vuốt tóc tỏ vẻ cool ngầu rồi mới nói tiếp: "Em đánh giá cao anh rồi."

Lưu Quân Hạo: –_—!!!!!

Nghiêm Tư Nhuệ: -_—!!!!!

Cả ba người dưới nhà bàn bạc kế sách đủ phương pháp đối phó, ứng biến với Hạ Thụy Phong để phòng trường hợp cậu từ chối giúp đỡ.

Suy xét thiệt hơn, quyết định để cho Nghiêm Hạo Tường trực tiếp mở lời với ớt nhot Thành Đô thì sẽ tốt hơn thông qua lời của người khác.

"Cậu có thể giúp tôi chăm sóc Lạc Lạc một thời gian không? Ngoài hai cậu ra, tôi thật sự không nghĩ đến sẽ có thể nhờ ai nữa rồi."

Hạ Thụy Phong liếc mắt nhìn.

Không rõ được thái độ, Tống - Nghiêm - Lưu đều đồng thời kiềm nén hơi thở căng thẳng. Cả ba dám chắc sẽ không đồng ý, Tư Nhuệ lúc này đẩy Quân Hạo lên phía trước hai bước.

Lưu Quân Hạo cũng hơi rén.

"Phong Phong, anh hay là.. anh suy nghĩ thêm đi."

Hạ Thụy Phong nhìn Lưu Quân Hạo.

Khẩu hình động đậy: "KHÔNG CÓ TIỀN ĐỒ"

[tg: Thụy PHong muốn ám chỉ Quân Hạo u mê Tư Nhuệ quá mức, nên giờ có nói gì cũng sẽ mù quáng bênh.]

Suy ngẫm một lúc, Hạ thỏ quay lại nói: "Dọn đồ đạc của Lạc Lạc qua đây. Kèm theo sở thích và các món bé không dùng được cho tôi."

Qua những câu nói trên.

Có thể hiểu là Hạ Thụy Phong đã chấp nhận cho Lạc Lạc ở lại nhà, điều này khiến cho những người còn lại có bất ngờ xen lẫn lo lắng.

Hạ Thụy Phong lúc này nói tiếp.

"Lần này tôi giúp chăm trẻ, không hề liên quan tới cậu Nghiêm nào đó. Tôi chỉ đông ý giúp, vì đó là việc Quân Hạo nhờ chúng tôi mà thôi." Đoạn nói đến đây, lại quay sang nhìn Tống Tư Lâm "Có thể chuẩn bị tiễn khách được rồi."

"Phong Phong, anh đợi chút đi." Lưu Quân Hạo lên tiếng, sau đó nói thêm "Ít ra cũng để Tư Nhuệ gặp Lạc Lạc trước đã, dặn dò vài việc rồi mới đi."

Hạ Thụy Phong nhún vai.

"Tuỳ mọi người, tôi không ý kiến."

- ----------

Nhà của Yan: Tư Nhuệ chịu khó chịu ngược xíu hoy, mấy chap sau là vui vẻ òi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK