• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau câu hỏi kia, Lưu Quân Hạo thành công dẫn dắt được suy nghĩ của Nghiêm Tư Nhuệ.

"Tư Nhuệ ca, anh đừng chạy trốn em nữa." Lưu Quân Hạo nắm chặt bàn tay của Nghiêm Tư Nhuệ, cậu nhìn sâu vào trong đôi mắt anh "Anh rõ ràng có tình cảm với em, sao anh lại không cho chính bản thân mình một cơ hội cũng như cho em một lần được bảo vệ anh?"

"Anh...chúng ta.." Nghiêm Tư Nhuệ căng thẳng nói không thành lời.

"Tư Nhuệ, xin anh đó. Cho em một cơ hội để yêu anh đi được không?" Lưu Quân Hạo thành khẩn nói.

Cả hai giữ không gian yên lặng trong xe, Lưu Quân Hạo lái xe về tới tận nhà. Sau đó bám theo Nghiêm Tư Nhuệ chạy lên phòng, lần này cậu muốn chờ đợi một câu trả lời thật rõ ràng.

"Em đợi anh suy nghĩ, anh không cho em đáp án thì em tuyệt đối không ra khỏi phòng."

Nghiêm Tư Nhuệ mím chặt môi, lòng bàn tay lạnh buốt. Anh không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ về mọi chuyện mà cả hai cùng nhau trải qua trong suốt những năm qua. Lưu Quân Hạo đối với anh thật sự rất tốt, ngay từ đầu khi cả hai gặp nhau tại 'Đài Phong Lột Xác Chiến', thì anh đã có ấn tượng khá lớn đối với Lưu Quân Hạo. Có lẽ là cùng niềm đam mê rap, nên cả anh và cậu đều sẽ rất ăn ý trong nhiều trường hợp. Lưu Quân Hạo tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng tính cách lại chững chạc và có tính cách kiên định vô cùng. Hầu như chuyện đều được sắp xếp cả, để cho anh và Quân Hạo gặp nhau để anh quen với cảm giác được chăm sóc, quen với cảm giác được nuông chiều, thậm chí là có một chút ỷ lại. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ nhận lời tỏ tình đột ngột này, nhưng có lẽ cho cả hai một cơ hội không phải là lựa chọn tồi.

"Được thôi, cho em một cơ hội." Nghiêm Tư Nhuệ nhỏ giọng.

"Ha? Anh vừa nói gì cơ?"

"Anh nói, anh đồng ý cho em cơ hội theo đuổi anh một lần." Nghiêm Tư Nhuệ lặp lại lời nói rõ ràng, anh cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của Quân Hạo lúc này rất buồn cười.

Xem ra là kích động lắm nha.

"Anh..anh đồng ý thật sao?" Lưu Quân Hạo không tin vào tai mình, hỏi lại thêm lần nữa.

Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu, khẽ cười.

"Là thật sao?" Lưu Quân Hạo miệng thì hỏi, nhưng trong lòng đã vui tới mức muốn bùng nổ.

Cậu trực tiếp ôm Nghiêm Tư Nhuệ vào lòng, nhấc bổng lên xoay một vòng.

"Tư Nhuệ ca, anh đồng ý rồi thì đừng hòng thay đổi. Em sẽ không buông tay đâu, có chết cũng không bao giờ buông hahaaaa."

"Được rồi, em bỏ anh xuống đi, chóng mặt quá nè." Nghiêm Tư Nhuệ bám víu vào người Lưu Quân Hạo.

Tốc độ xoay vòng có hơi nhanh, đột ngột dừng lại khiến cho cả hai ngã xuống giường. Lưu Quân Hạo nằm trên, muốn nhân cơ hội hôn trộm thì bị Nghiêm Tư Nhuệ cản lại.

"Còn chưa nói hết, em gấp cái gì?" Nghiêm Tư Nhuệ trừng mắt.

"Còn việc gì khác quan trọng hơn à?"

"Đương nhiên."

"Vậy anh nói đi, em xin phép lắng nghe."

"Bản thân em cũng tự mà nhớ lấy. Anh cho em cơ hội, chính xác là đã xác định em rồi. Nếu em ám nửa đường từ bỏ, anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân em." Nghiêm Tư Nhuệ cảnh cáo.

"Em hiểu mà, chắc chắn chỉ có mình anh thôi."

Vừa nói xong, cậu liền cúi xuống muốn hôn.

Nghiêm Tư Nhuệ nghiêng đầu né tránh, sau đó anh dùng hết sức đẩy cậu ra.

"Còn một việc nữa, anh vẫn chưa quen với việc em hôn anh. Cho nên, em không được phép tuỳ tiện hôn anh như thế nữa."

Lưu Quân Hạo nhướng mày.

"Chuyện này...." Lưu Quân Hạo cố ý ngân dài, nhanh tay tóm lấy cổ tay Nghiêm Tư Nhuệ kéo xuống "....thì không được."

Nghiêm Tư Nhuệ phản ứng không kịp, anh không ngờ Lưu Quân Hạo lại lưu manh như thế.

Gáy bị giữ chặt, hai đôi môi ướt át chạm khẽ vào nhau nhẹ nhàng nóng bỏng. So với những nụ hôn trước đó, lần này cả hai đều là tình nguyện hoà quyện với nhau. Từng cái hôn nhẹ nhàng, lại dần trở nên điên cuồng hơn, hai đầu lưỡ.i không ngừng quấn lấy nhau mà tìm kiếm sự ngọt ngào.

"Ưm~ " Nghiêm Tư Nhuệ phát ra âm thanh nhỏ, đưa tay giữ lấy bàn tay to lớn của Lưu Quân Hạo đang chạm vào eo của mình.

Lưu Quân Hạo hôn càng sâu hơn, bàn tay dừng lại bóp nhẹ thịt mềm. Cậu vốn chỉ muốn trêu ghẹo một chút, nhưng không ngờ anh trai nhỏ lại nhạy cảm như thế. m thanh phát ra vừa rồi, thật khiến cho khí huyết không nhịn được mà sôi sục.

Cậu miết nhẹ môi của Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó lưu luyến rời đi. Mắt có hơi đỏ, giơ bàn tay lên nâng niu gương mặt của anh.

"Tư Nhuệ ca, em thật sự sẽ phát điên vì anh mất."

Nghiêm Tư Nhuệ không nghe rõ Lưu Quân Hạo nói gì, anh đang tập trung lấy lại không khí để thở. Còn lẩm bẩm tự trách bản thân: thật sự quá mất mặt mà, lần nào hôn cũng giống như sắp bị lấy hết không khí.

"Quân Hạo, em rõ ràng là muốn lấy mạng anh."

"Có sao?"

Nghiêm Tư Nhuệ thành thật gật đầu.

"Anh sắp bị ngạt chết đó."

"Haha.." Lưu Quân Hạo phì cười, bẹo má của Nghiêm Tư Nhuệ "Không phải là do anh à? Mỗi lần hôn đều nín thở, em thật sự không hiểu ah."

"Em chê anh?" Nghiêm Tư Nhuệ nổi đoá, đánh mạnh vào vai của Lưu Quân Hạo.

"Không có chê, nhưng mà..." Lưu Quân Hạo hơi nhỏm người, kề sát tay của Nghiêm Tư Nhuệ "Em đang rất kìm chế, nếu mà anh còn động lung tung thì em không chắc anh sẽ được bình an ra ngoài đâu."

"Em nói vậy là ý gì?" Nghiêm Tư Nhuệ ngờ nghệch hỏi, giây sau chân đã vô tình chạm vào thứ không nên chạm "Em... em biến thái hả? Sao.. sao có thể.. em.."

Nghiêm Tư Nhuệ luống cuống, mặt mày đỏ ửng hết cả lên.

"Hết cách rồi, ai bảo người yêu của em quyến rũ như thế chứ?" Lưu Quân Hạo tiếp tục trêu chọc.

"Không... em rõ ràng là biến thái." Nghiêm Tư Nhuệ muốn đứng dậy, nhưng lại bị giữ lại "Em mà làm bậy anh liền la lên đó."

"Anh quên phòng này cách âm hả?"

"Không biết, Lưu Quân Hạo anh không muốn nhanh như thế đâu." Nghiêm Tư Nhuệ nói, sợ đến mức không dám nhìn thẳng.

Lưu Quân Hạo biết là bản thân đã doạ cho anh trai nhỏ sợ rồi, liền không nghịch nữa.

"Em không cưỡng ép anh đâu."

"Thật sao?" Nghiêm Tư Nhuệ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

"Là thật đó, em sẽ không bắt anh làm những việc anh không muốn đâu." Lưu Quân Hạo trầm giọng, sau đó ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ "Em yêu anh, em trân trọng anh, em tuyệt đối không làm anh tổn thương đâu."

Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy tòng lòng có tia ấm áp, linh tính mách bảo người con trai này rất đáng để anh dựa vào. Anh vòng tay ôm lấy cậu, anh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em."

- -------------

Ngoài lề:

Lưu Quân Hạo sau khi ra khỏi phòng liền đi thẳng vào phòng tắm. Không thay đồ mà trực tiếp bật nước lạnh xả thẳng vào người, hai tay chống lên tường thanh tĩnh bản thân. Tình hình khi nãy thật sự nguy hiểm, nếu không phải kiềm chế giỏi thì anh thật sự đã trực tiếp ăn sạch Nghiêm Tư Nhuệ luôn rồi. Thật sự là biết cách bức điên người khác, sao ngay cả giọng nói cũng có thể kích thích người khác đến thế cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK