• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Hiểu Tiêu dùng đầu ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của chuột bạc nhỏ, ánh mắt lóe sáng lên: “Chíp Bông, có phải rất lâu rồi em chưa mài răng phải không?”

Chuột bạc ngơ ngẩn, trợn tròn đôi mắt hoang mang nhìn chủ nhân của nó.

Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười, dặn dò cẩn thận một lượt.

Lúc này phủ Trấn Quốc công náo nhiệt hơn Vương phủ nhiều.

“Là Bùi Nghiên Đình đánh con hả? Ta đi tìm hắn! Hắn dựa vào đâu mà dám đánh nữ nhi của ta chứ?” Vương thị đau xót bôi thuốc lên gò má đang sưng đỏ lên của Lương Ngọc Doanh, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Được rồi.” Trấn Quốc công Lương Hồng Tùng chau mày nói: “Con mang theo rắn độc vào Vương phủ là không đúng, Vương gia không phạt con đã là nhân từ rồi.”

“Có ai làm phụ thân như ông không? Nữ nhi mình bị đánh còn nói đỡ cho người khác sao?” Vương thị lườm Lương Hồng Tùng: “Đây là nữ nhi của chúng ta đó!”

“Đây cũng là nữ nhi của ta, để ta hỏi han một chút. Không phải bà muốn đi hầm thang thuốc bổ cho nữ nhi sao? Mau đi xem đi, bà yên tâm nhà bếp bên đó sao?” Lương Hồng Tùng tìm một lý do để khiến Vương thị rời đi rồi mới hỏi: “Ai giết con rắn đó hả?”

“Chính là con tiện nô Ninh Hiểu Tiêu.” Lương Ngọc Doanh hừ lạnh một tiếng nói ra: “Phụ thân, là nữ nhi đã lỗ mãng rồi. Sau này sợ rằng không còn cơ hội lấy trộm tin tức nữa rồi.”

“Không sao, ta sẽ có cách khác.” Lương Hồng Tùng an ủi nói: “Con đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Phụ thân…” Lương Ngọc Doanh lo lắng gọi một câu, hỏi: “Sau này phụ thân leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ giữ lại mạng của Bùi Nghiên Đình, đúng không phụ thân?”

“Đương nhiên rồi.” Lương Hồng Tùng hiền từ cười nói: “Ai bảo đó là nam nhân mà nữ nhi của ta thích, tất nhiên là ta sẽ không để Ngọc Doanh của ta đau lòng.”

Có được sự đảm bảo của Lương Hồng Tùng, Lương Ngọc Doanh yên tâm rồi.

Sau khi Lương Ngọc Doanh rời đi, Lương Hồng Tùng chau mày tính toán xem bước tiếp theo phải làm gì.

Xem ra muốn có được ngôi vị hoàng đế cần phải nghĩ cách khác rồi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Tường hầu hạ Bùi Nghiên Đình rửa mặt, hắn ngạc nhiên hét lên: “Vương gia!”

Bùi Nghiên Đình quay lại nhìn thấy y phục của mình bị rách một lỗ, hắn hơi chau mày nói: “Đổi bộ khác.”

“Vương gia, tất cả đều bị rách.” Lục Tường bày hết tất cả y phục ra để Bùi Nghiên Đình nhìn, bộ nào cũng bị rách một lỗ ở ngực.

“Thuộc hạ lập tức đi điều tra!” Tinh thần Lục Tường căng thẳng, trong Vương phủ xuất hiện nguy hiểm như thế là do hắn ta thất trách.

“Không cần, ta biết là ai làm rồi.” Bùi Nghiên Đình nghĩ một chút rồi lập tức nở nụ cười: “Bảo Vân Lam đi lấy một bộ y phục của Hiểu Tiêu lại đây, gọi cả tú nương đến.”

Sau buổi chầu sáng, Lương Hồng Tùng vội đến xin lỗi Bùi Nghiên Đình: “Vương gia, hôm qua là tiểu nữ lỗ mãng, lão thần thay mặt tiểu nữ tạ tội với Vương gia.”

“Không sao, cô nương nhà ta cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.” Bùi Nghiên Đình vẫy tay cười nói: “Nhưng với tính cách đó của Lương tiểu thư, ta sợ nàng ta sẽ khiến cho Trấn Quốc công gặp chuyện rắc rối ở bên ngoài đó. Bản Vương vốn định thay Trấn Quốc công dạy dỗ nàng ta, Trấn Quốc công sẽ không trách bản Vương xen vào việc của người khác chứ?”

“Không dám không dám.” Trấn Quốc công vội vàng xua tay, đưa ánh mắt nhìn về phía ngực của Bùi Nghiên Đình, thắc mắc hỏi: “Vương gia, triều phục của người.”

Bùi Nghiên Đình cúi đầu nhìn chỗ ngực của mình, giống như nhớ lại chuyện gì hạnh phúc lắm. Hắn vui vẻ cười, thẳng thắn thừa nhận: “Rách rồi.”

“Người là vương gia sao lại mặc triều phục có miếng vá chứ? Nếu để cho dân chúng nhìn thấy còn tưởng rằng bệ hạ hà khắc bổng lộc của Vương gia đó.” Trấn Quốc công trêu đùa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희29 Tháng sáu, 2023 21:20
24 hóng ra nhiều hơn
김진희29 Tháng sáu, 2023 20:02
10 đặt lịch truyen hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK