“Vương gia đã nhìn ra rồi sao?” Lục Tường kinh ngạc hỏi.
Bùi Nghiên Đình yên lặng nhìn Lục Tường: “Ngươi cũng đã nhìn ra, lẽ nào ta lại không nhìn ra hay sao?”
Nói thế khác nào bảo hắn là kẻ ngốc.
“Cái đó…”
“Hiểu Tiêu vốn cũng không có ý nghĩ muốn che giấu.” Bùi Nghiên Đình đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve “miếng vá” trên y phục.
Qua bàn tay khéo léo của người thêu, không những không nhận ra vết vá mà còn nhờ những đường thêu này khiến cho y phục càng trở nên tinh xảo hơn.
“Đây là phản ứng của nàng khi tin tưởng ta.” Khóe môi Bùi Nghiên Đình không nhịn được mà nhếch lên.Ánh mắt Lục Tường rơi vào chỗ ngón tay Vương gia nhà hắn đang vuốt ve.
Tin tưởng nên nàng sai con chuột đó đến cắn y phục của Vương gia, tin tưởng nên nàng tiếp tục bảo con chuột kia đến cắn Vương gia lần nữa?Ừm, quả nhiên, hắn ta chỉ có thân phận là một thuộc hạ, thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của các chủ tử, quá là cao thâm rồi.Ở bên kia, chuột bạc nhỏ trở lại căn phòng của Ninh Hiểu Tiêu. Nó rón rén, cố gắng không kinh động đến Ninh Hiểu Tiêu. Nhưng đáng tiếc, ý muốn thì tốt đẹp mà hiện thực lại tàn khốc.
“Chíp Bông.” Ninh Hiểu Tiêu ngoắc tay, chuột bạc nhỏ theo bản năng lao vào trong lòng nàng.
Nghĩ tới việc mình vừa làm, Chíp Bông liền dúi cái đầu nhỏ đầy lông của mình vào trong ngực của Ninh Hiểu Tiêu, không ló mặt ra nữa.
“Chíp Bông, làm sao vậy? Bị phát hiện ra rồi sao?” Lời nói của Ninh Hiểu Tiêu khiến cơ thể của chuột bạc nhỏ cứng đờ: “Em bị thương sao? Để ta xem nào.”
Chuột bạc nhỏ được nhấc lên, trước vẻ mặt lo lắng của Ninh Hiểu Tiêu, nó càng thêm hổ thẹn vô cùng.
Tại sao chỉ vì một chút đồ ăn mà nó lại đồng ý với cái tên Bùi Nghiên Đình hèn hạ đó chứ?
Thật quá vô đạo đức rồi, dám dùng đồ ăn để dụ dỗ nó!
“Em đã cắn được tên kia rồi sao?” Ninh Hiểu Tiêu kiểm tra lại một lần nữa, nhưng không phát hiện ra chuột bạc nhỏ bị thương chỗ nào, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chít chít…” Chuột bạc nhỏ lo lắng bèn kêu lên mấy tiếng.
Ninh Hiểu Tiêu nghĩ rằng chuột bạc nhỏ đã mệt mỏi rồi, dù sao ở không gian này khả năng của nàng cũng bị hạn chế rất nhiều, năng lực của chuột bạc nhỏ do vậy cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
“Không sao đâu, cắn được hắn là tốt rồi. Hắn ta cũng không phải là người xấu, chỉ là hơi đáng ghét một chút thôi.” Lời nói của Ninh Hiểu Tiêu khiến chuột bạc nhỏ đang muốn thú nhận liền ngậm miệng lại, nó nghĩ đến lời nói của Bùi Nghiên Đình.
“Thật ra thì chủ nhân của ngươi cũng thích ta, chỉ là nàng không biết điều đó mà thôi. Nói cách khác, nếu người khác đối xử với nàng như vậy, liệu người đó còn có thể sống tốt được nữa không?”
Chuột bạc nhỏ chớp chớp mắt, có vẻ như những gì Bùi Nghiên Đình nói cũng có chút đạo lý.
Chủ nhân đúng là không có muốn cắt Bùi Nghiên Đình thành tám miếng, chỉ để nó đi cắn hắn một cái…Chủ nhân thật sự có chút thích Bùi Nghiên Đình mà không biết sao?
“Để xem sau này hắn còn dám thế nữa hay không, hừ!” Ninh Hiểu Tiêu cau chiếc mũi xinh xắn, đắc ý nói.
Chủ nhân thật sự không có tức giận.
Chuột bạc nhỏ nuốt hết lời định nói vào trong lòng, chẳng lẽ Bùi Nghiên Đình thực sự sẽ trở thành nửa kia của chủ nhân sao?
Coi như là Bùi Nghiên Đình đã lừa gạt nó, đợi lúc nào đó chỉnh đốn lại Bùi Nghiên Đình cũng được nhỉ?
Bùi Nghiên Đình cũng không phải là mối họa gì.
Nghĩ đến đây, chuột bạc nhỏ yên tâm quay trở về không gian của mình, bây giờ Bùi Nghiên Đình vẫn còn chút hữu dụng.
Có thể làm cho chủ nhân nó hài lòng, lại còn cho nó đồ ăn ngon, trước tiên cứ giữ lại đã.
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Hiểu Tiêu dùng điểm tâm xong, nàng nhìn thấy Bùi Nghiên Đình đang đi dạo tới chỗ của mình.
“Hiểu Tiêu, hôm nay không có việc gì, ta dẫn nàng đi dạo phố một chút.”
“Ngươi không cần lên triều à?” Ninh Hiểu Tiêu nhướng mày, lúc này không phải là thời gian vào triều hay sao?
“Không lên được, ai đó đã làm ta bị thương rồi.” Bùi Nghiên Đình bất đắc dĩ nhấc ống tay áo lên, để lộ ra dấu vết băng bó.
Danh Sách Chương: