“Chính vì bản Vương là vương gia cho nên mới không vì triều phục có một miếng vá nhỏ mà đi thay bộ mới.” Sao Bùi Nghiên Đình không nhận ra hàm ý xúi giục trong lời nói của Lương Hồng Tùng chứ?Ông ta muốn khơi gợi sự bất mãn của hắn với hoàng huynh.
“Hơn nữa, miếng vá này không phải là miếng vá bình thường đâu.” Bùi Nghiên Đình cười một cách thần bí.
“Ồ? Có gì khác chứ?” Lương Hồng Tùng không thấy có gì khác biệt, không phải chỉ là một miếng vá nhỏ sao?
“Đây là miếng vá từ y phục của Ninh Hiểu Tiêu nhà ta, ở vị trí trước ngực, ý nghĩa tất nhiên khác rồi.” Bùi Nghiên Đình mãn nguyện cười.
Dáng vẻ say đắm đó làm cho Lương Hồng Tùng rất ngạc nhiên, Bùi Nghiên Đình thực sự thích ả nô tì không biết từ đâu mang về như thế sao?Ông vốn cho rằng Bùi Nghiên Đình chỉ là nhất thời hồ đồ nhưng bây giờ thấy thái độ của hắn đối với nữ nô đó thì dường như đã rơi vào hố sâu rồi.
Phải chăng nữ nhi của ông không còn cơ hội nữa?Ông còn nghĩ sẽ lợi dụng quyền lực của Bùi Nghiên Đình để giúp ông lên ngôi vị hoàng đế. Xem ra ông phải lên kế hoạch lại từ đầu rồi.
Bùi Nghiên Đình vừa về tới vương phủ, ngay cả viện của hắn còn chưa kịp bước vào đã trực tiếp đến Vô Phương Cư rồi.
“Tiểu thư, Vương gia đến rồi.” Vân Lam bẩm báo ở ngoài cửa. Đúng lúc chuột bạc nhỏ đang chơi đùa với bàn tay của Ninh Hiểu Tiêu ở trong phòng tự nhiên biến mất thì Bùi Nghiên Đình mở cửa bước vào.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Hiểu Tiêu cười nói.
“Hiểu Tiêu, hình như trong phủ không được yên ổn lắm.” Bùi Nghiên Đình nhẹ nhàng nói.
“Ồ? Sao lại không yên ổn?” Ninh Hiểu Tiêu cười thầm, e rằng chỉ có viện của hắn không yên ổn thôi.
“Sáng nay khi ta thức dậy thấy toàn bộ y phục của ta đều bị thứ gì đó cắn rách. Bùi Nghiên Đình trầm giọng nói: “Ta nghi trong phủ có chuột hoặc động vật nhỏ nào đó phá phách.”
“Vậy sao?” Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười một tiếng nói ra: “Thế sao chỗ của ta lại không có chuyện gì mà chỉ có chỗ của ngươi gặp chuyện không may hết lần này tới lần khác? Chắc không phải bởi vì, thường ngày ngươi làm nhiều chuyện xấu khiến cho người ta ghét đấy chứ?”
Dám sàm sỡ nàng sao, đáng đời, đáng nhẽ nên để cho hắn không có y phục mà mặc!
“Nếu chỉ trả thù mỗi mình ta thì không sao, ta lo sẽ liên lụy đến nàng cho nên ta cảm thấy...” Khóe môi Bùi Nghiên Đình mỉm cười vui vẻ: “Hay là nàng chuyển đến viện của ta ở đi.”
Khóe miệng của Ninh Hiểu Tiêu co quắp lại, cắn chặt răng, nhả ra từng lời một: “Không cần ngươi hao tâm tổn trí, ta ở đây rất tốt.”
“Ta đây không phải là lo nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Dù sao cũng là ta mời nàng đến đây giúp ta một tay.” Vẻ mặt Bùi Nghiên Đình đầy lo lắng cho Ninh Hiểu Tiêu.
Chắc chắn là tên này đã biết là do nàng làm rồi!
Biết thì biết, nàng sợ gì chứ?
“Không cần đâu!” Ninh Hiểu Tiêu mới không muốn ở chung một viện với Bùi Nghiên Đình. Bản năng nói cho nàng biết, Bùi Nghiên Đình không phải là người tốt đẹp gì.
Nếu hắn ép buộc nàng, nàng sẽ để Chíp Bông cắn chết hắn!
“Vậy, nàng phải cẩn thận nhé. Có chuyện gì nhất định phải nói với ta, ta ở viện bên cạnh viện của nàng.” Ánh mắt của Bùi Nghiên Đình còn chân thật hơn cả vàng ròng, nếu nàng không biết Bùi Nghiên Đình cố tình lợi dụng chuyện lau tay để chiếm tiện nghi của nàng, thì Ninh Hiểu Tiêu đã tin hắn thành thật rồi.
Tên này, chắc chắn không thành thật như vẻ ngoài của hắn.
“Đúng rồi, ta còn phải cảm ơn ngươi.” Bùi Nghiên Đình đứng dậy cười nói: “Vẫn là y phục của Hiểu Tiêu phù hợp nhất.”
“Hả?” Ninh Hiểu Tiêu không hiểu gì, không hiểu tại sao Bùi Nghiên Đình lại nói câu nói như vậy.
Danh Sách Chương: