• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, Tư Mẫn Văn tìm đến Tiểu Tán tâm sự. Suy nghĩ kĩ càng vẫn quyết định kể chuyện kia ra cho cô ta nghe.

"Chuyện là vậy đó. Tôi bị Thống đốc đại nhân tỏ tình!"

"Cô nói gì? Tôi... tôi không nghe lầm chứ?"

Tiểu Tán cao giọng, thiếu chút nữa là hét to lên.

Tư Mẫn Văn gật gật đầu: "Bất ngờ đúng không? Bất ngờ là phải rồi. Tôi cũng bất ngờ."

"Tư Mẫn Văn ơi là Tư Mẫn Văn, cô trúng số rồi! Từ lâu tôi đã nhìn ra Thống đốc có ý với cô!"

Cô ta kích động đập bàn, liên tục nhấn mạnh, Tư Mẫn Văn chán nản ngẩng đầu: "Nhìn ra mà cô không nhắc tôi, để tôi kịp thời tránh xa anh ta. Bây giờ thì hay rồi, vừa sáng bảnh mắt đã tặng cho tôi một đóa hoa hồng, ngay cả bữa sáng cũng phục vụ sẵn, còn là trứng ốp hình trái tim nữa..."

"Sướng nhất cô rồi còn gì!"

Tiểu Tán có chút ngưỡng mộ, ngay từ lúc Lý Tài Đô bế Tư Mẫn Văn rồi bị đăng lên truyền hình là cô ta đã nghi ngờ. Xưa nay bên cạnh Thống đốc nào có bóng dáng phụ nữ bao giờ. Để anh đích thân bế mà không phải cấp dưới hay người nào khác, chắc chắn phải là người anh để tâm, coi trọng.

Sau khi bị Lý Tài Đô dạy cho bài học, cô ta đã an phận hơn rất nhiều, không dám hó hé nửa lời chuyện của chủ nhân, càng đừng nói tới việc nhắc Tư Mẫn Văn.

Nhìn Tư Mẫn Văn ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, Tiểu Tán nghiêng đầu khó hiểu: "Thống đốc tốt như vậy, hoàn toàn không có điểm chê. Tại sao cô lại không thích?"

"Cũng không phải là không thích..."

"Vậy chính là thích rồi."

"Không phải!" Tư Mẫn Văn rối rít gỡ lời: "Tôi chỉ muốn một mình thôi, tôi không muốn quá thân cận với bất kì ai..."

Cô đang cố gắng chối bỏ cảm xúc của mình, nhưng có gì đó trỗi lên trong tim, nói rằng cô đang nói dối. Nhưng lời nói dối của cô không lừa được ai.

Tiểu Tán khoanh hai tay đặt trên bàn: "Được yêu thương là một chuyện tốt, cô không nên tiêu cực như thế. Thử tưởng tượng xem, trong thế giới rộng lớn này, có người để tin tưởng, dựa dẫm vào... cảm giác quá là hạnh phúc! Nếu cô không thích Thống đốc thì từ chối là phải, nhưng đằng này rõ ràng cô có tình ý. Anh tình, tôi nguyện, chẳng có lý do gì để không ở bên nhau cả!"

Nghe Tiểu Tán nói như vậy, Tư Mẫn Văn thực sự không biết phản ứng ra sao. Bởi lẽ cô ta nói vậy nghe cũng hợp lý.

Mấy ngày sau, Tư Mẫn Văn cứ gặp Lý Tài Đô là sẽ cật lực né tránh. Còn anh cứ thấy cô tránh là sẽ đuổi theo.

Tặng hoa hồng, làm bữa sáng, nếu gặp được cô thì liền lên tiếng rằng anh thích cô.

Người đàn ông này một khi dai dẳng thì đúng thật là không biết chạy đâu cho trời khỏi nắng.

Ngặt nghẽo hơn là anh theo đuổi người khác rất có chừng mực, vừa không làm Tư Mẫn Văn cảm thấy phiền toái lại vẫn tràn đầy nhiệt tình, nhiệt huyết. Cô không làm sao ghét cho được.

Tư Mẫn Văn bất lực không thôi. Từ gái ngoan cô đã thử tự làm xấu mình, thử thô lỗ, nói trống không, nhưng anh cứ như không thấy, hoặc ngó lơ, vẻ mặt trước sau như một.

Ngược lại, cô cảm thấy mình sắp hư hỏng rồi. Cha mẹ mà biết con gái của họ hành xử như vậy, chắc chắn sẽ quở trách, thậm chí là dùng gia pháp.

Sau khi đưa Lý Vân Phúc đến trường, Tư Mẫn Văn uể oải trở về, vừa vào tới cửa đã chạm mặt anh.

Lý Tài Đô nhìn cô nhưng lần này không nán lại lâu mà lập tức rời đi ngay. Chiếc xe bốn bánh bon bon rời khỏi nhà, Tư Mẫn Văn ngẩn người giây lát sau đó vào trong.

Dạo này Lý Tài Đô có vẻ rất bận rộn. Tư Mẫn Văn ngồi thờ thẫn trong phòng, đột nhiên nhận được điện thoại.

Là Lý Tài Đô gọi.

Tư Mẫn Văn định không nghe, nhưng điện thoại vẫn reo không ngừng. Cô khe khẽ thở dài, chậm rãi nhấc máy.

"Mẫn Văn, anh nhờ em một chuyện."

"Sao ạ?"

Giọng người đàn ông phát ra trầm thấp: "Vào phòng làm việc của anh, lấy giúp anh một văn kiện."

Chuyện liên quan đến công việc, Tư Mẫn Văn liền không chậm trễ. Cô ấn mật khẩu mở cửa phòng mà anh gửi, dựa vào sự mô tả của anh, lấy một tập văn kiện màu xanh trên bàn, nhưng do sơ sảy, cô bất cẩn làm rơi sấp giấy bên cạnh.

Giấy tờ rơi lung tung trên sàn nhà, Tư Mẫn Văn có chút luống cuống, ngồi xuống thu dọn. Có một tấm ảnh nằm dưới chân bàn khiến cô phải nhìn rất lâu.

Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, tóc tai được uốn cẩn thận, bộ dạng thướt tha, ngay ngắn. Sau lưng cô ta là phông màu đỏ thắm, trông cô ta rạng rỡ mà đầy bí ẩn.

Tư Mẫn Văn khựng tay, thất thần, đây là ai?

Lý Tài Đô giữ tấm ảnh này, chắc hẳn người phụ nữ ấy vô cùng quan trọng.

Đáy lòng Tư Mẫn Văn bỗng sinh ra cảm giác hụt hẫng khiến cô khó chịu khôn nguôi, trái tim ngứa ngáy, có chút tò mò về mối quan hệ của anh với cô ta.

Dường như nghĩ tới điều gì, Tư Mẫn Văn vội vã kẹp tấm ảnh vào sấp giấy, không nhìn thêm nữa. Càng suy nghĩ nhiều thì càng nặng lòng.

Cô đưa văn kiện này cho người mà anh đã sắp xếp, đứng trước cổng, buồn thiu thỉu.

Đang không có việc gì làm, Tư Mẫn Văn liền chạy ra ngoài. Khăn trùm kín đầu, giương mắt nhìn dòng người qua lại tấp nập, không biết mình đã đi đâu.

Tư Mẫn Văn theo dòng người đi bộ đổ xô qua đường khi đèn vừa xanh, tầm hồn trên mây, hễ lơ đãng một chút là lại nghĩ đến người phụ nữ sắc vóc hơn người kia.

Khí chất như vậy, có lẽ xuất thân không hề tầm thường.

Tư Mẫn Văn lang thang trên vỉa hè, đôi môi mím chặt, nhưng không nhịn được lầm bầm một câu:

"Lý Tài Đô... Lý Tài Đô đáng ghét!"

"A!"

Một chiếc xe máy vụt qua khiến Tư Mẫn Văn té ngã, chưa kịp hồi thần, bên tai đã nghe tiếng rầm. Người trên xe nằm xuống vỉa hè bắt đầu kêu la.

Tư Mẫn Văn nén đau đứng dậy, lo lắng bước đến bên cạnh người nọ. Đối phương là nam, đang la oai oái, hơn nữa còn níu chân cô đòi cô bồi thường.

Lần đầu Tư Mẫn Văn gặp loại chuyện này, từ sững sờ chuyển qua sợ hãi rồi đứng ngây ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK