Khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, Tư Mẫn Văn mới nín lại. Bấy giờ mới nhận thức được thì ra mình đã khóc trong lòng anh, nước mắt làm ướt cả áo của anh.
Tư Mẫn Văn áy náy nhìn Lý Tài Đô, vội dịch ra xa một khoảng: “Em… em xin lỗi!”
Anh không có chút trách móc mà chỉ dịu dàng bảo: “Không sao, khóc xong đã ổn hơn chưa?”
Tư Mẫn Văn gật gật đầu, vừa rồi cảm xúc dâng trào, đến rất nhanh, lúc ấy không kịp bận tâm quá nhiều. Bây giờ nghĩ lại tự dưng thấy mình mít ướt, khó hiểu, đang yên đang lành lại khóc gì chứ.
Cô xấu hổ quay đầu sang bên cạnh, hóa ra An Mẫn Mẫn vẫn ở đây từ nãy giờ. Tay cầm máy ảnh, cô nàng chuyên tâm chụp những tấm ảnh đẹp nhất.
Tư Mẫn Văn giật mình che mặt, cảm thấy xấu hổ, lắp bắp hỏi: “Chị… chị chụp gì vậy?”
“Chụp ảnh cho hai người treo đám cưới!”
An Mẫn Mẫn nửa thật nửa đùa đáp, hài lòng nhìn những bức ảnh mà mình chụp được. Thông qua một màn hình cũng cảm nhận được không khí tình ái lan tỏa.
“Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa!” Lý Tài Đô trầm giọng, đồng thời đưa tay ra đòi chiếc điện thoại.
An Mẫn Mẫn lập tức giấu đi, nói: “Không cho anh xóa đi đâu! Tôi sẽ giữ nó cả đời!”
“…”
Cô nàng giữ ảnh hai người để làm gì chứ?
Lý Tài Đô nhíu mày: “Nếu thích thì tìm một người mà yêu đương, ở đây hâm mộ chúng tôi thì có ích gì…”
“Là một người theo chủ nghĩa độc thân, đương nhiên tôi sẽ không yêu đương, kết hôn. Nhưng việc tôi hâm mộ hai người thì kệ tôi… Mẫn Văn nhỉ?”
An Mẫn Mẫn tự nói tự vui vẻ, cô nàng ôm Tư Mẫn Văn, vỗ về cô.
“Chị nói thật ạ? Cả đời này chị không yêu đương, kết hôn?”
“Thật chứ! Chị đây vừa đẹp lại vừa có tiền, tội gì phải đâm đầu vào đàn ông? Kiếm được một người tử tế như Lý Tài Đô khó lắm… Chị vẫn nên độc thân thôi!”
Trong mắt Tư Mẫn Văn hiện lên sự ngạc nhiên, vốn dĩ còn nghĩ một người xinh đẹp, cá tính như An Mẫn Mẫn chắc phải có bạn trai rồi, ai ngờ cô lại tuyên bố như vậy.
Vẻ như Lý Tài Đô đã biết trước suy nghĩ của cô nàng cho nên anh không lấy gì làm lạ.
Nhưng bất ngờ, An Mẫn Mẫn nhỏ giọng hào hứng nói với Tư Mẫn Văn: “Hay là em cũng độc thân như chị đi! Về với chị rồi chị nuôi em!”
Lời đề nghị đột ngột khiến Tư Mẫn Văn bật ngửa, đang mím môi suy tư thì bỗng nghe thấy âm thanh nghiêm túc từ Lý Tài Đô.
“An Mẫn Mẫn, không được dạy hư em ấy!”
Anh nhíu mày vẻ không hài lòng, giữa hai đầu lông mày sắc lẹm nhăn lại, ánh mắt cực kì không vui.
Trước ánh mắt thù địch kiểu này, An Mẫn Mẫn nhịn không được mà phì cười. Cô nàng vòng tay qua vai Tư Mẫn Văn.
“Hắn đang sợ đấy! Sợ em chạy theo chị rồi bỏ hắn! Ha ha… Lý Tài Đô, anh làm tôi cười chết mất!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Tài Đô bị tiếng cười đặc biệt của An Mẫn Mẫn phá hỏng, anh khẽ giật khóe môi, không tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác. Phỏng chừng đã bị nói đúng tiếng lòng, hai tai anh hơi đỏ lên.
Tư Mẫn Văn nhìn anh, nhoẻn miệng cười thích thú. Thống đốc xấu hổ sẽ như thế này sao? Mang tai cũng sẽ ửng đỏ, ánh mắt sẽ ngại ngùng và né tránh.
Bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu, mặc dù hai từ này có vẻ chẳng dính dáng tới anh chút nào.
“An Mẫn Mẫn!”
Lý Tài Đô gọi thẳng tên cô ta, An Mẫn Mẫn thấy rùng mình: “Được rồi, không cười, không cười nữa!”
Nhưng mà buồn cười quá!
An Mẫn Mẫn bụm chặt miệng, trước nét mặt nghiêm nghị, thâm trầm của anh, miễn cưỡng nghiêm chỉnh lại. Cô nàng xua tay, mở miệng: “Mẫn Văn, đừng học hư theo chị! Nếu em mà thật sự không cưới hắn, hắn sẽ bắt em chịu trách nhiệm đấy!”
Tư Mẫn Văn cười đến nỗi hai mắt cong cong, gò má phớt hồng. Lâu lâu mới thấy cô vui như vậy, Lý Tài Đô không để ý đến câu bông đùa của An Mẫn Mẫn mà dặn dò cô vài câu rồi rời đi.
An Mẫn Mẫn thì thầm to nhỏ: “Đồ hẹp hòi!”
Dứt lời, cô nàng nhìn sang Tư Mẫn Văn: “Vừa rồi em có thấy hắn xấu hổ không? Thống đốc không sợ trời, không sợ đất, lại chỉ sợ mất vợ mà thôi!”
Sau này, có thật sự là cô sẽ cưới Lý Tài Đô không mà sao ai cũng nói như vậy?
Tư Mẫn Văn cụp mắt, dưới ánh sáng vàng đẹp đẽ, hàng lông mi dài thi thoảng khẽ chớp.
Vẻ như nhìn thấu nỗi băn khoăn của cô, An Mẫn Mẫn liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đừng căng thẳng làm gì! Cứ hoan hỷ đón nhận thôi! Mọi người cũng không có ý bắt ép em đâu, chỉ là trước kia mối quan hệ của em với Tài Đô khá tốt, nếu em quên, mọi người sẽ gợi lại cho em nhớ. Dù sao cũng không thể bỏ uổng một tình yêu vì hoàn cảnh đúng không nào? Vì sao chị dám nói vậy? Bởi vì sau khi em gặp chuyện, hắn tận tụy chăm sóc em, bất kể là ngày hay đêm, bất kể trời nắng hay là trời mưa, bận bịu cỡ nào cũng phải nhìn em an toàn hắn mới yên tâm. Ai cũng nhìn rõ tình cảm mà hắn dành cho em rất lớn, thứ tình cảm ấy đã không thể đong đếm bằng lời nữa rồi! Ai cũng thấy Tài Đô thương em!”
Tư Mẫn Văn nghe hết, rưng rưng cảm động, nội tâm sâu thẳm có lẽ cũng cảm nhận được, liên tục đưa ra những dấu hiệu.
Não có thể không nhớ, nhưng cảm xúc trong tim không thể là giả!
An Mẫn Mẫn vỗ bàn tay cô: “Em tỉnh dậy cũng được một thời gian, chắc hẳn cũng nhìn thấy phương diện ấm áp phía sau dáng vẻ xa cách của hắn rồi. Nghĩ kĩ đi rồi trả lời chị, em còn tình cảm với Tài Đô không?”
Cô nàng đang thay Lý Tài Đô tìm câu trả lời, tìm đáp án cho sự trăn trở của anh bấy lâu. Rốt cuộc thì khi cô không nhớ gì, liệu cô có còn yêu anh? Tình cảm giữa họ liệu còn được như năm xưa?
Câu hỏi của An Mẫn Mẫn chính là những suy nghĩ nội tâm kín đáo của Lý Tài Đô, những điều mà anh đang e ngại, không dám nói.
Tư Mẫn Văn trầm ngâm, nhưng không lâu lắm đã có thể thẳng thắn mà đáp: “Chị Mẫn Mẫn, em còn tình cảm với anh ấy! Không quan trọng là chúng em yêu nhau từ bao giờ, nhưng chỉ cần tình yêu bắt đầu thì thời điểm nào cũng đều đáng quý đúng không?”
“Cô bé ngoan…”
An Mẫn Mẫn ngoảnh nhìn ra phía cửa, thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng thì cô cũng giúp được cho Lý Tài Đô rồi.
Hẳn là biết anh còn đứng đó nên An Mẫn Mẫn mới hỏi.
Nghe xong đáp án bản thân mong muốn từ chính miệng Tư Mẫn Văn thốt ra, anh cực kì kích động, lưng tựa vào tường, cố gắng để bình tĩnh lại. Cả khuôn mặt không giấu nổi niềm vui, rạo rực, sung sướng, lo âu bấy lâu đã có thể quẳng gánh, khoan thai bước tiếp.
Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lý Tài Đô lại bận tâm nhiều vì vấn đề đó. Người mất trí nhớ như một trang giấy trắng không tì vết, chẳng khác nào bắt đầu lại cuộc đời. Nếu chẳng may Tư Mẫn Văn không còn yêu anh, tình cảm cũng bị cái mất trí nhớ cuốn đi, vậy thì anh còn lại gì? Anh biết níu kéo cô bằng cách gì?
Thật may, ông trời không quá tàn nhẫn! Tấm lòng của anh đã được đền đáp!
Bớt đi một nỗi lo anh thấy nhẹ đi nhiều hơn, vừa trở về phòng anh vừa bâng quơ ngắm nhìn trời sao. Những ánh sao lấp lánh trong đêm đen như báo hiệu những điều rực rỡ sắp tới.
Sóng gió rồi sẽ qua đi!
Không bóng tối nào là vô tận!
Người có duyên phận ắt sẽ phải đến với nhau!
Danh Sách Chương: