Tư Tiểu Lạc sửa soạn xinh đẹp để đi gặp Giang Thệ Huy, mục tiêu của cô ta là một trong hai người: anh ta và Lý Tài Đô! Nếu Lý Tài Đô không được vậy thì cô ta liền chuyển qua người đàn ông này. Có vẻ như việc tiếp cận Giang Thệ Huy cũng dễ dàng hơn người kia nhiều.
Cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực, thả tóc, tuy là người từ thế giới cổ đại xa xưa đến nhưng cô ta lại không e dè như Tư Mẫn Văn, ngược lại còn rất cởi mở đón nhận mọi thứ. Trước kia trong phủ Thừa tướng, cô ta chỉ là con của thiếp thất, bây giờ đã được thay thân đổi phận, là tiểu thư của một Tập đoàn lớn, ăn sung mặc sướng, được người kính trọng, cô ta vô cùng vui vẻ, tận hưởng cảm giác này. Cô ta cho rằng mình đã thắng Tư Mẫn Văn được một phần…
Nhờ Tư Vô Linh chở mình đến nhà hàng đã hẹn, Tư Tiểu Lạc thong dong sải những bước chân tự tin đi vào. Nào ngờ, cô ta vừa vào đến sảnh thì bất ngờ bị một bàn tay kéo qua một góc.
Hốt hoảng chưa kịp kêu lên thì thấy mặt của Lý Thịnh, cô ta chán ghét hất tay ông ta ra.
“Đã nói ông đừng làm phiền tôi nữa mà! Ông điên hay sao mà tìm đến tận đây?”
“Nếu không phải tôi đi theo cô thì sao biết được cô có thời gian hú hí với trai? Nói cho cô biết, hôm nay Lý Tài Đô đã đến tìm tôi, hình như nó biết gì đó!”
Lý Thịnh nén giận để bàn bạc chuyện chính với cô ta. Tư Tiểu Lạc nhíu mày, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi sao?
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Tư Tiểu Lạc suy nghĩ giây lát rồi đẩy Lý Thịnh vào một góc khuất hơn, tránh cho có người trông thấy. Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh ta có nói gì không?”
“Nó đưa cho tôi tấm ảnh này, còn nói Tư Mẫn Văn sắp tỉnh!”
Tư Tiểu Lạc nhìn chằm chằm tấm ảnh, quở giọng trách móc ông ta: “Tôi đã dặn dò ông phải hết sức cẩn thận, vậy mà ông còn đem chiếc xe này đi rêu rao? Đúng là ngu hết thuốc chữa!”
“Cô chửi tôi?” Lý Thịnh cáu bẳn: “Đừng quên chính cô là người chủ động muốn hợp tác với tôi!”
Khóe môi Tư Tiểu Lạc kéo lên nét cười chê bai, sớm biết ông ta đần độn như vậy thì cô ta thà tìm người khác còn hơn! Cô ta chửi rủa Lý Thịnh trong lòng, ánh mắt trầm mặc.
Thấy cô ta không nói gì, Lý Thịnh sốt sắng không thôi: “Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, hai ta đều có trách nhiệm! Cô mau nghĩ cách gì đi!”
“Cách? Có cách, nhưng phải xem ông dám làm không!”
Khuôn mặt Lý Thịnh đầy sự quỷ quyệt, đến thời điểm này, ông ta có thể bất chấp tất cả!
Ông ta gật đầu, nghiêm túc nghe Tư Tiểu Lạc bố trí cách hay.
“Đánh lạc hướng Lý Tài Đô rồi làm như tôi nói!”
…
Giải quyết xong xuôi, Tư Tiểu Lạc khẽ thở phào một hơi. Cô ta thầm cười giễu Lý Thịnh, già đầu rồi mà còn tham vọng, đã tham vọng nhưng lại không có mục đích, không biết bày mưu tính kế. Chẳng trách ông ta luôn luôn thụt lùi so với thế hệ họ Lý, luôn không được ai coi trọng.
Tư Tiểu Lạc không muốn hại Lý Tài Đô, bởi anh là một trong số những người cô ta muốn dựa dẫm vào nửa đời sau. Cho nên cô ta dại gì đối phó với anh? Cô ta tiếp cận Lý Thịnh chỉ để lợi dụng ông ta, trừ khử Tư Mẫn Văn, dùng chiêu “mượn đao giết người”, bớt đi một chướng ngại vật.
Hoặc nếu Lý Thịnh thất bại, cô ta còn có cách khác hạ bệ Tư Mẫn Văn. Chưa đạt được mong muốn, cô ta sẽ không bao giờ dừng lại!
Mang theo tâm trạng khoan khoái tiến vào nhà hàng, Tư Tiểu Lạc liếc nhìn quanh, thấy Giang Thệ Huy an tĩnh ngồi trong một góc. Cô ta chậm rãi lại gần, dáng vẻ quý cô tao nhã, cẩn thận.
“Giang tổng, anh chờ tôi lâu chưa?”
“15 phút, cô làm gì mà lâu như vậy?” Giang Thệ Huy híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, hỏi.
“Thật xin lỗi, có người cứ bám đuôi tôi làm tôi rất phiền…”
“Cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?”
Giang Thệ Huy nhướng mày, thấy Tư Tiểu Lạc e lệ lắc đầu nói không sao.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt bình lặng của Giang Thệ Huy đột nhiên trầm đi trông thấy, bình tĩnh đánh giá cô ta. Không để cô ta kịp phát hiện điều bất thường, anh đã khôi phục dáng vẻ hào phóng vốn có, bảo cô ta hãy gọi món.
Một phục vụ có mái tóc đỏ tiến lên ghi món ăn cho bọn họ rồi cất giọng mềm mại: “Xin hỏi hai vị muốn uống rượu gì?”
“Gì cũng được, tốt nhất là loại dễ làm say tâm trí người khác!”
Giang Thệ Huy đáp rồi đưa mắt nhìn người phục vụ, dường như hiểu ý, cô ấy gật đầu rời đi.
Tư Tiểu Lạc chống cằm cười kiều mị: “Giang tổng, không phải anh muốn làm tôi say chứ?”
“Cô dám thử với tôi không?”
Sau đó, phục vụ mang thức ăn và rượu ra. Hai người vừa dùng bữa vừa nói chuyện dưới ánh đèn lãng mạn, song ánh mắt của cả hai thì lạnh ngắt.
Giang Thệ Huy thấy Tư Tiểu Lạc đã ngà ngà say, không muốn giấu vẻ tức giận nữa. Anh lập tức nhìn về một phía, người phục vụ lúc nãy nhanh chóng bước ra.
Với mái tóc đỏ rượu cùng gương mặt xinh đẹp, quyến rũ, cô nhìn Giang Thệ Huy cười nhẹ nhàng.
Tư Tiểu Lạc liếc cô ta: “Này, chúng tôi có gọi gì đâu!”
“Hàn Ái, giúp tôi thôi miên cô ta!”
Người phụ nữ được gọi là Hàn Ái bước đến cạnh Giang Thệ Huy, “Có thưởng gì không?”
“Được rồi, cô muốn gì cũng được. Mau lên, cô ta đang say!”
Tư Tiểu Lạc khép hờ hai mắt: “Hai người đang nói gì đó?”
Hàn Ái lấy một chiếc dây chuyền có mặt đồng hồ ra, dưới cái nhìn thúc giục của Giang Thệ Huy lập tức tiến hành thôi miên. Cô lắc lắc đồng hồ theo từng chuyển động cụ thể, không biết bằng cách nào mà sau đó Tư Tiểu Lạc liền nhắm mắt, cả người đơ như cây gỗ.
“Hỏi đi!”
Giang Thệ Huy lấy lại tinh thần, bắt đầu câu hỏi đầu tiên với Tư Tiểu Lạc.
“Nghe đây, tên của cô là gì?”
“Tư… Tiểu… Lạc!”
“Tại sao cô lại tiếp cận Lý Tài Đô?”
“Anh ấy… giàu.”
“Tại sao cô tiếp cận Giang Thệ Huy?”
“Tôi thích anh ấy!”
Nghe xong, Hàn Ái cười nắc nẻ: “Giang Thệ Huy, anh thật có phúc quá đi!”
“Cô im đi!” Sắc mặt Giang Thệ Huy lạnh lẽo, anh ta nhìn Tư Tiểu Lạc, hỏi vào trọng tâm.
“Tại sao cô lại điều tra tin tức về Tư Mẫn Văn?”
Giang Thệ Huy nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng, anh ta gặng hỏi mấy câu liên quan đến Tư Mẫn Văn nhưng cô ta đều trả lời là không biết. Anh nhìn Hàn Ái, nghi ngờ về thuật thôi miên mà cô vẫn luôn tự hào.
Bấy giờ, Hàn Ái cũng không thể cười được nữa, cô nhận ra thuật thôi miên của mình không có tác dụng với người phụ nữ này!
Bởi vì không muốn để lộ quá nhiều, Giang Thệ Huy cũng chẳng tiện hỏi thêm. Híp mắt lại, âm thầm quan sát kĩ Tư Tiểu Lạc, cuối cùng anh ta dằn lòng thu câu hỏi then chốt vào trong lòng.
Rất có thể Tư Tiểu Lạc đang giả vờ bị thôi miên thì sao?
Anh kêu Hàn Ái dừng thôi miên lại, đứng dậy, lẩm bẩm một câu: “Chẳng hỏi ra được gì!”
“Tư Tiểu Lạc, cô thật sự thích tôi sao?”
Giang Thệ Huy cố tình nói như vậy rồi cùng Hàn Ái rời đi. Tuy nhiên vẫn đứng trong một góc lén lút nhìn xem Tư Tiểu Lạc có phải đang giả vờ hay không.
Một lát sau, thấy cô ta không phản ứng gì, anh ta mới ra về.
Tư Tiểu Lạc thực sự khôn ngoan, ngay cả khi Giang Thệ Huy đã đi, cô ta vẫn cố nằm bò trên bàn, mãi lâu sau mới mở mắt, ngồi thẳng dậy. Cô ta cắn răng suy nghĩ, không biết mình đã để lộ điều gì mà Giang Thệ Huy đột nhiên tiến hành thôi miên cô ta như vậy.
Người mà cô ta phái vào bệnh viện dò la tin tức của Tư Mẫn Văn bị phát hiện rồi sao? Cho nên Giang Thệ Huy mới hỏi vậy?
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, còn may là Giang Thệ Huy không phát hiện cô ta là kẻ đứng sau, hợp tác với Lý Thịnh. Vừa rồi còn hỏi đến Tư Mẫn Văn, chắc anh ta cũng chỉ nghi ngờ mình dò xét Tư Mẫn Văn vì Tư Mẫn Văn là hôn thê Thống đốc. Bằng không, nếu phát hiện được cô ta có liên quan đến việc Tư Mẫn Văn bị thương, anh ta sao lại không hỏi luôn chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tư Tiểu Lạc vẫn khá lăn tăn về việc Giang Thệ Huy đã biết những gì. Cô ta nhất định phải cẩn trọng hơn!
“Dăm ba cái thuật thôi miên mà cũng muốn làm khó tôi sao?” Tư Tiểu Lạc nhấc điện thoại gọi Tư Vô Linh đến đón chứ không tự mình rời đi.
Con cờ này không dùng được nữa, cô ta đành từ bỏ Giang Thệ Huy để tìm đường sống. Anh ta đã có ấn tượng không tốt đến mức thôi miên cô ta thì cô ta không thể đi tiếp nước này.
Danh Sách Chương: