Một câu nói của bà Triệu thành công làm bà Lý và Mỹ Ngọc trở nên xanh mặt và câm nín. Nếu không phải bận cầm đồ trên tay, Tâm Dao thật sự sẽ giơ lên cao và vỗ bốp bốp để bày rõ sự hâm mộ.
“Không hề có chuyện đó. Nếu Triệu phu nhân không ưa con gái tôi thì cũng không nên bôi nhọ con tôi như thế.” Bà Lý gằn giọng, kiên quyết Mỹ Ngọc trong sạch, xứng đáng được trao tặng tấm bằng người con gái đoan trang hiền thục trong trắng nhất.
“Ơ, thế Trịnh phu nhân chưa qua kiếm Mỹ Ngọc tiểu thư về bức hình đêm hôm đó à?” Bà Triệu mỉm cười nhẹ nhưng lại vờ như vô tình tiết lộ điều gì đó.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)
Mỹ Ngọc càng lúc càng tái mặt, bà Trịnh vốn dĩ chưa qua nhà bọn họ nhưng việc bà ta qua gây sự với Tâm Dao thì đã được truyền lại cho ả. Ban đầu, ả khá bực tức vì người chụp trộm lại gây ra sai lầm lớn như thế, nếu lỡ làm cho bà Trịnh yêu thích con người hầu từ nhỏ của ả thì sao đây? Nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, ả thấy việc chưa bị lộ diện thì có chút may mắn. Thế nên, ả khẽ giật tay áo của mẹ để ra hiệu đừng đối cứng với bà Triệu.
Bà Lý cũng hiểu được ý tứ này nên quay sang nhìn Tâm Dao, không giữ chút lễ độ nào nữa: “Thế mày đi về với tao.”
“Tại sao Tâm Dao phải về với Lý phu nhân?” Bà Triệu không giữ dáng vẻ thân thiện nữa, mà đanh mặt lại khi thấy bà Lý hằng học với Tâm Dao.
“Nó là… con gái tôi.” Bà Lý hơi chùn bước trước áp lực bà Triệu đem lại nhưng vẫn ráng gằn giọng nói ra lí do có sức thuyết phục.
“Con gái hay người hầu?” Bà Triệu dùng giọng nói u ám nhất để hỏi khiến bà Lý mím chặt môi, ánh mắt né tránh, còn có chút muốn bỏ chạy nhưng đã bị Mỹ Ngọc ghìm chặt lại. Bà nói tiếp: “Tâm Dao qua nhà họ Triệu là do sự tự nguyện của con bé và sự chấp thuận của chúng tôi. Hiện tại, con bé chính là con dâu tương lai nhà họ Triệu, vợ tương lai của Vĩ Thành. Không ai được phép dẫn con bé đi khi con bé không đồng ý.”
Tâm Dao nhìn bà Triệu với đôi mắt lấp lánh, có quá nhiều cảm xúc lần đầu tiên cô được trải nghiệm khi ở nhà họ Triệu. Cô không thể định nghĩa chúng được, nhưng trái tim cứ đập mạnh rồi thắt lại, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ họng mà không thể nuốt xuống được. Cô không tự chủ được mà nắm lấy vạt áo khoác của bà, đồng nghĩa chấp nhận buông bỏ sự kiêng kị của bản thân, tiến gần tới bà hơn.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)
Bà Triệu cảm nhận sự dịch chuyển của vạt áo nên khẽ đưa mắt xuống nhìn. Bất chợt thấy bàn tay nhỏ nhắn có chút chai sần do làm việc nhà quá nhiều, bà cũng hiểu được tâm tình của Tâm Dao. Hai bàn tay nắm lấy nhau, trao cho nhau thứ tình cảm hệt như tình mẫu tử. Người đàn bà lần đầu được cưng chiều con gái. Người con gái lần đầu nhận được sự bảo vệ từ người mẹ.
Tâm Dao được tiếp thêm sức mạnh nên đứng ra đối đầu với bà Lý: “Bà có giấy tờ nhận nuôi tôi chứ? Bà có bằng chứng đối xử với tôi như một người con chứ?”
“Mày…” Mỹ Ngọc không thể tin những lời nói này có thể phát ra từ miệng của một đứa luôn cúi đầu cung phụng nhà ả, nên định gắt lên nhưng lập tức bị Tâm Dao chặn họng.
“Từ lúc một nhà các người quyết định đưa tôi qua thế chỗ Mỹ Ngọc thay cho sự giả tạo của các người, thì tôi và nhà họ Lý không còn bất kì mối quan hệ nào. Tôi đã trả nợ ân tình những năm qua bà cho tôi đủ một ngày ba bữa rồi.”
Bà Triệu nheo mắt lại, âm thầm gật đầu, cảm giác Tâm Dao học mấy câu từ theo mình quả không sai, còn có chút giống như mẹ con đồng tâm. Sau đó, hai người không thèm nghe thêm một lời nói nào từ hai mẹ con họ Lý, cất bước đi khỏi tầng lầu choáng ngợp đó.
Mỹ Ngọc nắm chặt tay, cái vị trí vốn dĩ đã luôn là của ả bây giờ lại bị con hầu cướp mất, hỏi sao ả có thể cam lòng được cơ chứ. Ả quăng hết đồ xuống sàn, từng bước tiến sát lại gần phía sau lưng của Tâm Dao, đôi mắt hằn lên sự tức giận không thể nào kìm chế, hai tay bắt đầu đưa ra nắm lấy xe đẩy hàng và nhắm thẳng về phía trước.
Khi mọi người còn đang tập trung lựa những bộ đồ hợp với mình, một tiếng thét vang lên đầy vẻ hốt hoảng thu hút họ. Ai cũng bàng hoàng với tình cảnh bà Triệu ngã sõng soài trên đất, chiếc xe đẩy hàng cán ngang tay bà. Còn Tâm Dao trước đó đã đẩy bà qua một bên, không kịp phòng bị mà ngã xuống đất, đầu đập vào chân cầu thang, một nửa người nằm trên thang cuốn. May mắn, có người gần đó kịp thời giữ cô lại nếu không cô thật sự sẽ lăn xuống dưới.
Tình cảnh hỗn loạn khiến không một ai chú ý đến mẹ con nhà bà Lý đang run rẩy mà bỏ chạy khỏi đám đông. Còn Tâm Dao được đỡ cách xa thang cuốn thì vẫn còn chấn động từ cú đập đầu mà xung quanh trở nên mờ ảo. Vài giây sau, tầm nhìn của cô mới rõ ràng lại, lập tức tìm kiếm bà Triệu.
“Bác ơi.” Tâm Dao nhìn thấy bà Triệu nằm đau đớn trên mặt đất, cánh tay không thể cử động thì hốt hoảng bò lại, cả người cô run run lo sợ.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí. Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc. Xin cảm ơn.)
May mắn những người có mặt ở đó kịp thời kêu xe cứu thương, nhưng trung tâm thương mại quá đông, để nhân viên cứu hộ cầm cáng từ ngoài cửa vào tới đây thì quá nhiều trở ngại.
Vì thế, Tâm Dao ra một quyết định mà về sau này cô nghĩ lại mình đã hốt hoảng đến nỗi bồng bột. Nhờ mọi người giúp đỡ mình và bà Triệu xuống lầu, cô choàng tay bà qua hai bên vai rồi cõng ra bên ngoài. Cảnh tượng này khiến ai cũng trầm trồ vì một cô gái không quá mảnh khảnh, cũng không cường tráng lại nhẹ nhàng nhấc một người nặng hơn mình, nhưng không ai nghĩ sự quyết tâm và lo sợ của cô đã bồi dưỡng thêm về mặt sức lực.
Danh Sách Chương: