Ngay lúc bàn tay của Nhật Hào dần rờ xuống phía dưới của Tâm Dao, tiếng gõ cửa vang lên ngăn chặn hành động của hắn lại khiến hắn ghét bỏ. Vốn định không quan tâm, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại liên tục, còn kèm theo tiếng nói của nhân viên muốn đưa khăn tắm.
“Tụi mày ra lấy đi, đúng là phiền phức.”
Nhật Hào quát, hứng thú giảm đi một nửa, nhưng khi nhìn xuống thấy hai người con gái có chút ửng hồng thì liền thích thú trở lại. Một tên đàn em đi ra mở cửa, chuẩn bị đưa tay nhận lấy đồ thì một cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn ngất xỉu ngay tại chỗ. Tiếng động lớn đó thành công khiến Nhật Hào quay lại xem là gì, rồi lập tức trợn tròn mắt khi chứng kiến những người đi vào là ai.
Vĩ Thành dẫn đầu đi vào, bây giờ anh không khác gì một người sắp bị bức đến điên lên khi nhìn thấy cảnh người con gái mình yêu nằm trên giường, quần áo xộc xệch cùng gương mặt chỉ muốn chết đi cho xong. Đám đàn em của Nhật Hào rất nhanh đã bị người của anh hạ gục, thậm chí là đánh cho thừa sống thiếu chết.
“Đô… đô đốc… ngài trở về từ lúc nào thế? Thật thất lễ khi không kịp ra đón tiếp ngài.” Nhật Hào lắp bắp, cố gắng lựa lời vuốt lòng Vĩ Thành, nhưng không ngờ tới giây sau bản thân bị văng mạnh vào tường, xương trên người vài chỗ còn có nguy cơ bị gãy.
“Bắt hết đám này đưa về đồn.” Vĩ Thành nghiến răng, sau đó kêu người dẫn Thuỳ Linh và Mai Thuỷ vào bệnh viện, bản thân anh ôm Tâm Dao vào lòng từ lúc nào.
Hoài Khang bế Tuệ Khanh lên, ánh mắt tràn đầy sự chua xót, lúc nó gọi điện, anh ta đã thấy có điều gì không ổn nên lập tức chạy tới, may mắn gặp đám người Vĩ Thành và Thiên Tuấn cũng tìm kiếm tung tích của hội con gái. Anh ta nói với Vĩ Thành: “Cậu yên tâm, tôi sẽ lo liệu cho ba người họ.”
Vĩ Thành gật đầu, sau đó quay sang cởi trói cho Tâm Dao rồi rút khăn khỏi miệng cô. Mùi máu thoang thoảng khiến anh nhíu mày, chiếc khăn loang lổ vệt đỏ bởi những giây phút cô cố cắn răng lấy lại sự tỉnh táo. Anh chưa kịp nói gì, bàn tay của cô đã vòng ra cổ anh.
“Đưa em đi khỏi đây… làm ơn…”
Vĩ Thành dâng lên sự chua xót, lập tức bế Tâm Dao lên rồi đi ra khỏi căn phòng tràn đầy tội ác kia. Anh không dám nghĩ tới cảnh nếu anh thật sự đến trễ sẽ ra sao? Liệu anh có kìm nổi lòng mà không giết tên Nhật Hào kia hay không?
Tầng tầng lớp lớp suy nghĩ cứ bủa vây trong đầu của Vĩ Thành cho tới khi bên cổ anh bị tác động. Anh khẽ rùng mình: “Tâm.. Tâm Dao, em làm gì thế?”
Tâm Dao nào suy nghĩ được gì nhiều, miệng chúm chím hôn lên cổ của Vĩ Thành, còn thấy chưa đủ, lại mút nhẹ một cái, sau đó thì thầm: “Em không biết, tự nhiên em thấy thịt của anh thật hấp dẫn.”
“Đừng nói…” Vĩ Thành nhíu mày, nghi ngờ Tâm Dao cũng đã bị bỏ thuốc nên lập tức tăng nhanh tốc độ: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”
Nhưng bước chân còn chưa kịp đi tới thang máy, khuôn mặt của Tâm Dao đã che chắn tầm nhìn, đôi môi còn bị cô cắn nuốt: “Vĩ Thành… Em muốn anh… Em không muốn đi đâu cả…”
Vĩ Thành dừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó một tay nâng mông Tâm Dao lên, một tay lấy điện thoại ra gọi cho người bên dưới sảnh: “Lấy cho tôi một phòng ở lầu năm.”
Giây sau, một người tiếp viên chạy lên, nhanh chóng đưa thẻ từ cho Vĩ Thành rồi chạy mất dạng. Bên này, Vĩ Thành đã cởi áo khoác ngài đắp lên người Tâm Dao nên người kia hiển nhiên không nhìn thấy được trên cổ của anh dần ửng lên những vết đỏ nhỏ, một khuyu áo bị mở ra, và đôi môi của cô đã chạm lên xương quai xanh của anh.
Vĩ Thành đẩy mạnh cửa, sau đó bấm chốt. Anh điên rồi mới thuê một phòng ở đây. Khi ả Mỹ Ngọc cũng thốt lên vài câu, anh chỉ thấy ghê tởm, thế mà mị lực nào ở cô khiến anh vừa nghe tên mình thôi thì bên dưới đã ngóc đầu lên.
“Tâm Dao, ngoan, đừng quậy, anh vào pha nước để em tắm cho tỉnh táo lại.” Vĩ Thành đặt Tâm Dao xuống giường, vuốt nhẹ những sợi tóc tán loạn trước mặt cô ra sau, nhẹ giọng dụ dỗ.
Chưa kịp quay đi, một bàn tay đã bấu chặt góc áo của Vĩ Thành, Tâm Dao ngước lên, nhìn thân ảnh cao lớn của anh ngược lại với ánh sáng, trên cổ ánh lên những vết đánh dấu chủ quyền cùng khuôn ngực bị phanh phui khiến cô khẽ nuốt nước bọt. Cô nghĩ cô sắp đánh mất lý trí rồi, nhưng nếu người trước mắt là anh thì cô tình nguyện.
“Vĩ Thành.” Tâm Dao thì thầm, bàn tay nắm góc áo cao lên thêm chút.
“Anh đây, sao thế?” Vĩ Thành nhỏ nhẹ, đồng thời ánh mắt lại rơi vào đúng khe ngực của Tâm Dao khiến anh phải quay mặt đi nơi khác. Anh thầm chửi, quên mất bản thân cũng bị ngấm thuốc không ít.
Tâm Dao nhìn hành động của Vĩ Thành, sau đó nhìn xuống người mình, một cảm giác đau đớn đâm thẳng vào tim, nước mắt cứ thế mà rơi lã chã xuống chân. Mặt vẫn quay về hướng khác, anh nắm lấy tay cô đang ghì chặt áo mình một cách nhẹ nhàng, muốn gỡ ra để vào nhà vệ sinh nhưng cảm giác cô quyết ý không buông, đành phải nhỏ giọng dụ dỗ lần nữa.
“Tâm Dao, ngoan, anh vào mở nước…”
“Hức!”
Vĩ Thành nghe thấy tiếng nức nở của Tâm Dao thì lập tức xoay mặt lại nhìn, lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay nhẹ nhàng lau bớt nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, em bị đau ở đâu à?”
“Có phải anh chê em không còn trong sạch không?” Tâm Dao nức nở vài tiếng, sau đó là khóc oà lên như trẻ nhỏ, rồi vạch áo ra trước sự kinh ngạc của Vĩ Thành: “Có phải do hắn đã chạm vào đây không? Anh chán ghét em rồi.”
“Không, anh yêu em, dù có chuyện gì cũng yêu em.” Vĩ Thành tiếp tục lau nước mắt cho Tâm Dao, đáy lòng đau xót không thôi, không biết phải làm cách nào để xoa dịu cho cô: “Anh không chê em, xin em đừng khóc.”
Tâm Dao hít một hơi thật sâu, chớp ánh mắt long lanh nhìn Vĩ Thành như vẫn còn nghi ngờ lời nói của anh: “Thật sao?”
“Tin anh! Anh không lúc nào là không muốn em…” Vĩ Thành thở dài, cho rằng chính thứ thuốc kia dẫn dắt anh nói ra câu từ sâu trong đáy lòng này.
Đột nhiên, toàn thân Vĩ Thành trong phút chốc có lực tác động kéo lên giường, sau đó còn bị quật ngã xuống. Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà, giây sau, một cơ thể mềm mại cứ thế ngồi lên trên người anh, bờ mông đàn hồi ấn lên nơi nhạy cảm khiến nó giật lên một cái.
Tâm Dao nheo mắt, cầm lấy bàn tay của Vĩ Thành, không chút do dự nào mà đặt vào khe ngực của mình. Sự ấm nóng của da thịt khiến tay anh run lên, kèm theo cả câu nói không đầu không đuôi của cô: “Thế thì chạm vào em đi!”
Danh Sách Chương: