Không có bất kỳ sự chuẩn bị trước nào, cũng không hề có chút dịu dàng gì, chỉ là sự chiếm hữu thô lỗ!
Tô Nhược Vân bị đặt trên tấm đệm mềm mại, cơn đau xé rách tim gan truyền đến, nước mắt cô chảy ra từng giọt.
Nghiêm Dĩ Bạch lúc trước, ngay cả hôn cô cũng dịu dàng hỏi ý cô, nhưng hôm nay, hắn lại xem cô như công cụ xả giận mà thỏa thích chà đạp.
Nhưng cô có thể giải thích ư?
Không..
Cô không thể.
Một năm trước khi chia tay, cô đã sớm quyết định, phải vùi bí mật này xuống tận đáy lòng..
Cô nhắm mắt lại, che giấu tuyệt vọng trong mắt.
-
Đợi đến khi tất cả kết thúc, Tô Nhược Vân xụi lơ dưới chăn, giống như con búp bê bị chơi hỏng.
Nghiêm Dĩ Bạch không chút quyến luyến đứng dậy, mặc áo sơ mi vào, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tô Nhược Vân trên giường.
Ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua màu đỏ chướng mắt trên chiếc giường trắng thuần, đôi mắt màu mực của anh chợt lóe ý cười.
Nhưng chỉ trong nháy mặt, anh nhanh chóng lạnh lùng trở lại.
Cài xong cái cúc áo cuối cùng, anh quay đầu chuẩn bị đi, nhưng lúc này –
"Khoan đã."
Sau lưng truyền đến giọng nói yếu ớt của Tô Nhược Vân, anh quay đầu, thấy cô giãy giụa ngồi dậy, vươn tay ra với anh.
"Anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi." Cô nói khẽ.
Cơ thể Nghiêm Dĩ Bạch run lên, một giây sau, trong mắt anh bùng lửa giận!
Anh thật sự hận không thể tiến lên bóp chết người phụ nữ trước mắt!
Tiền!
Trong lòng cô, chẳng lẽ chỉ có tiền thôi sao!
"Tiền chứ gì?" Anh giận quá bật cười, đột nhiên lôi cái túi bên cạnh ra, hất lên, phần phật, vô số tờ tiền hồng phấn rơi đầy xuống đất, "Đòi tiền, thì tự đứng lên nhặt đi!"
Chút hồng hào cuối cùng trên mặt Tô Nhược Vân biến mất.
Nhất định là Nghiêm Dĩ Bạch cố ý.
Rõ ràng anh có thể chuẩn bị chi phiếu hoặc chuyển khoản, nhưng hết lần này tới lần khác, anh muốn dùng tiền mặt, còn ném xuống đất như vậy, chính là để làm nhục cô.
Nhưng cho dù là làm nhục, cô cũng không thể không cần số tiền kia.
Vì vậy cô khó khăn đứng dậy khỏi giường, nửa người dưới đau đến mức như sắp vỡ ra, song cô vẫn cắn răng nhịn xuống, quấn chăn, lần lượt nhặt từng tờ tiền rơi lả tả dưới đất.
Nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất nhặt tiền, tay Nghiêm Dĩ Bạch vô thức siết lại, các đốt ngón tay run rẩy.
Vì tiền, cho dù là tôn nghiêm, là trong sạch, hay là lương tâm gì, cô cũng có thể từ bỏ sao?
Ban đầu đúng là anh bị mù mới cảm thấy loại phụ nữ này ngây thơ!
Bây giờ Nghiêm Dĩ Bạch nhìn Tô Nhược Vân lâu một chút cũng thấy buồn nôn, anh đạp đổ bàn trà bên cạnh, bỏ đi một mạch không thèm quay đầu lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sầm lại, bàn tay nhặt tiền của Tô Nhược Vân chợt ngừng.
Cô cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống thảm, nhanh chóng đọng thành một vũng.
Anh.. nhất định càng ghét cô hơn nhỉ..
Thế nhưng, như vậy cũng tốt..
Như vậy, đợi sau khi cô đi, anh cũng sẽ không đau khổ..
Tô Nhược Vân nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy ngực trào lên một trận.
"Khụ khụ!" Cô che miệng ho khan, đến lúc mở tay ra đã nhìn thấy lòng bàn tay dính đầy máu, trông mà giật mình.
Tô Nhược Vân ngơ ngác.
Quả nhiên.. thời gian còn lại của cô ít ỏi đến vậy sao?
-
Tô Nhược Vân thu dọn mọi thứ xong liền vội vàng cầm tiền vào bệnh viện.
"Bác sĩ Âu Dương, đây là tiền thuốc cho mẹ tôi, một trăm vạn, hẳn đã đủ rồi chứ?" Cô đưa cái túi đựng tiền qua, vẻ mặt hồi hộp.
Âu Dương Túc là một người trẻ tuổi, mày rậm mắt đẹp, nhìn túi tiền to trước mặt, anh ta không khỏi ngây người, "Nhược Vân, số tiền này cô lấy ở đâu ra?"
Người Tô Nhược Vân khẽ run rẩy, không trả lời.
Nhưng Âu Dương Túc đã thấy vết xanh tím trên cổ cô.
Anh ta chợt hiểu ra điều gì, trong mắt hiện lên tia đau lòng, nắm vai Tô Nhược Vân, "Nhược Vân, cô cần gì phải làm vậy! Cho dù là vì cứu mẹ cô, cô cũng không thể chà đạp bản thân thế chứ!"
Danh Sách Chương: