Trên má mang theo vết thương lại nở nụ cười đầy ôn hòa, cơ thể được áo sơ mi dính máu bao lấy lại lộ ra đường cong quyến rũ.
Tô Nhược bắt đầu không sợ anh, "Được, vậy tôi tin anh, nhưng anh có thể thả bạn tôi ra không? Có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc."
Nghiêm Dĩ Bạch cực kỳ chắc chắn mà lắc đầu.
Tô Nhược im lặng, nhưng dường như cô đã hiểu, bản thân không thể nào rời khỏi nơi này, tuy rằng lúc trước Nghiêm Dĩ Bạch có chút điên cuồng, nhưng ít ra bây giờ trông rất bình thường.
Cô dần dần xua tan sợ hãi trong lòng, bước xuống xe.
Lúc người làm trước cổng biệt thự nhìn thấy cô gái từ trên xe bước xuống, mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng.
Quản gia vội vàng tiến lên, "Trời ạ, không phải tôi hoa mắt chứ? Cậu chủ vị này là.."
"Tôi là Tô Nhược."
Không đợi Nghiêm Dĩ Bạch mở miệng Tô Nhược đã vội vàng giới thiệu.
Sau đó quản gia và đám người làm theo bọn họ vào nhà, người rót trà thì đi rót trà, người lấy hoa quả thì lấy hoa quả, vô cùng ân cần.
Năm năm qua, người trong nhà hầu như chưa từng thấy cậu chủ cười, bây giờ bắt gặp Nghiêm Dĩ Bạch trầm mặc không nói nhưng lại ấm áp vui vẻ như ánh mặt trời, cho dù cô gái trước mắt nói mình tên Tô Nhược, nhưng trong lòng mọi người vẫn xem cô là Tô Nhược Vân.
Tô Nhược được cưng chiều có chút lúng túng không biết nên làm gì, tiếp đãi nồng hậu như vậy, cô vẫn chưa từng trải qua.
Nhất là cách mời khách như Nghiêm Dĩ Bạch, lại càng trước nay chưa từng có.
"Đi chuẩn bị phòng khách đi, Nhược Vân sẽ ở lại đây, sau này thêm một người dùng bữa." Nghiêm Dĩ Bạch dặn dò.
Quản gia lập tức tự mình đi chuẩn bị.
Sau khi những người khác đi hết, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch.
Tô Nhược mở miệng, "Tôi ở đây không thích hợp đâu, tôi thật sự không phải Tô Nhược Vân mà anh nói."
"Là em, chỉ là em đã quên mà thôi." Nghiêm Dĩ Bạch cực kỳ chắc chắn.
Tô Nhược im lặng trợn trắng mắt, "Sao anh lại cố chấp như vậy."
Nghiêm Dĩ Bạch bật cười đứng dậy, là vì vui vẻ, hưng phấn, cô không chết, hiện tại đang ngồi trước mặt mình.
"Anh cười cái gì? Tôi thật sự không phải Tô Nhược Vân."
"Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em, để em nhanh chóng nhớ bản thân mình là ai."
Nhưng nói đến đây, vẻ mặt Nghiêm Dĩ Bạch cứng đờ.
Nếu cô thật sự nhớ ra mình là ai, nhớ ra chuyện năm năm trước, cô có hận mình không?
Cô vẫn yêu mình chứ?
Thấy vẻ mặt chợt hưng phấn rồi bỗng nhiên sa sút của anh, Nhược Vân bắt đầu suy đoán trong lòng, nhất định anh có bệnh về tinh thần.
"Anh và cô gái tên Tô Nhược Vân kia là gì của nhau?" Tô Nhược tò mò hỏi.
Nếu không tại sao anh lại cố chấp với mình đến thế?
"Những vấn đề này không cần anh trả lời, đợi sau khi em nhớ lại sẽ biết."
Nghiêm Dĩ Bạch đứng lên, "Tạm thời em ở đây nghỉ ngơi một chút, anh lên lầu thay quần áo."
Tô Nhược gật đầu, nhìn anh lên lầu.
Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch biến mất ở đầu bậc thang, Tô Nhược vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Âu Dương Túc.
Điện thoại gọi được, nhưng không có ai nghe.
Tô Nhược rất lo lắng.
-
Âu Dương Túc bị người ta nhét vào xe, đưa tới một căn hộ hạng sang.
Liếc mắt nhìn đã biết, chắc hẳn nơi này là chỗ của Nghiêm Dĩ Bạch, Âu Dương Túc dặt mông ngồi xuống sofa, miễn cưỡng nhìn hai vệ sĩ bắt mình tới.
Điện thoại Âu Dương Túc rung lên, anh ta thấy rõ là Tô Nhược gọi điện thoại, đưa tay lấy lại bị một vệ sĩ trong đó cướp đi.
Danh Sách Chương: