Nghiêm Dĩ Bạch cười tươi, ánh mắt trầm xuống, lúc này xung quanh đã có không ít người vây xem.
Nhưng đều là mấy quần chúng hóng hớt không hiểu chuyện gì.
"Âu Dương Túc.." Nghiêm Dĩ Bạch chỉ vào anh ta, ánh mắt lạnh như băng.
"Nói cho tôi biết rốt cuộc cô ấy là ai? Đừng bảo chỉ là một cô gái giống Tô Nhược Vân như đúc."
Âu Dương Túc im lặng, nhìn thoáng qua Tô Nhược hoảng hốt bên cạnh, "Không sao, em đừng sợ."
Tô Nhược nhẹ gật đầu, ánh mắt lại nhìn Nghiêm Dĩ Bạch.
Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch nhìn Tô Nhược lại tràn đầy tình cảm vô hạn.
"Anh thế mà một tay sắp đặt chuyện này, còn giấu Nhược Vân đi, Âu Dương Túc anh điên rồi."
Nghiêm Dĩ Bạch chống lại ánh mắt Âu Dương Túc lần nữa, hận đến nghiến răng.
"Cô ấy không phải Tô Nhược Vân, cô ấy là Tô Nhược, chỉ trùng hợp trông giống Tô Nhược Vân mà thôi." Vẻ mặt Âu Dương Túc rất lạnh nhạt.
Khi anh ta nói vậy, Nghiêm Dĩ Bạch cười ha hả, "Đã đến nước này rồi mà anh còn nói dối như vậy, anh tưởng tôi sẽ tin anh ư? Rốt cuộc cô ấy là ai, tôi liếc một cái là nhìn ra, tôi hiểu Tô Nhược Vân hơn anh."
"À.. Thật ư? Anh hiểu Tô Nhược Vân thật sao? Vậy năm đó Nhược Vân trải qua những chuyện như vậy sao anh lại không biết? Nếu anh đã sớm biết thì còn xảy ra những chuyện năm năm trước sao?"
Âu Dương Túc cố ý đâm vào vết sẹo của Nghiêm Dĩ Bạch.
Nghiêm Dĩ Bạch giận không kìm được, tiến lên tóm chặt cổ áo Âu Dương Túc đánh nhau với anh ta.
Đây là sự phẫn nộ của anh dành cho Âu Dương Túc năm năm qua, là quả báo của anh ta do giấu đi người con gái anh yêu.
Tô Nhược bị dọa sợ, thấy hai người dính vào nhau thì nóng nảy kêu to, nhưng không thể nào ngăn cản, xung quanh không có ai giúp, cô vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Âu Dương Túc bị đánh không nhẹ, lần này Nghiêm Dĩ Bạch hoàn toàn chiếm thế thượng phong, anh nắm cổ áo Âu Dương Túc tức giận hét, "Anh nói cho tôi biết cô ấy là ai?"
Âu Dương Túc cười lạnh, "Cô ấy tên Tô Nhược, Tô Nhược Vân đã chết từ năm năm trước rồi, anh không đến tham gia tang lễ của cô ấy nên thậm chí không biết lúc cô ấy an táng có dáng vẻ ra sao."
Nghiêm Dĩ Bạch lại đè Âu Dương Túc xuống đất mà đánh, lúc này bộ phận trị an của làn đường dành cho người đi bộ này đã chạy tới.
Đội trưởng đội bảo vệ biết Nghiêm Dĩ Bạch, khi gã thấy tổng giám đốc của mình thế mà lại đánh người khác thì vội vàng cản bảo vệ bên cạnh tiến lên.
Thế nhưng thân là bảo vệ, gã vẫn đứng một bên khuyên bảo.
"Ở đây không được đánh nhau, tổng giám đốc Nghiêm, anh có muốn đổi sang chỗ khác không?"
"Cút, nếu ai dám nhúng tay vào thì xéo khỏi nơi này cho tôi." Nghiêm Dĩ Bạch tức giận nói.
Cả con đường dành cho người đi bộ đều là của Nghiêm Dĩ Bạch, bảo vệ ở đây đều nhận lương của người ta, đội trưởng đội bảo vệ đâu dám không nghe.
"Chúng tôi đến chỗ khác bảo đảm an ninh, có việc gì thì anh gọi chúng tôi."
Đội trưởng đội bảo vệ kéo người dưới trướng mình, vội vàng rời khỏi.
Tô Nhược trợn tròn mắt, đây là bảo vệ kiểu gì vậy?
Nghiêm Dĩ Bạch còn định đánh Âu Dương Túc, Tô Nhược đành phải đích thân bước lên cản, Nghiêm Dĩ Bạch không nhìn thấy Tô Nhược, bởi vì dùng sức qua mạnh, hất bàn tay nắm tay áo mình ra, Tô Nhược ngã nhào ra đất.
Nghiêm Dĩ Bạch khẽ giật mình, vội vàng rời khỏi người Âu Dương Túc, tới đỡ Tô Nhược.
"Em không sao chứ, có bị thương không?"
Âu Dương Túc được tự do thừa cơ đánh trả Nghiêm Dĩ Bạch.
Đè Nghiêm Dĩ Bạch dưới người, đánh anh một trận.
Tô Nhược sốt ruột kêu lên, "Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa."
Cô căn bản không hiểu tại sao hai người này vừa chạm mặt đã đánh nhau, chỉ bất lực mà hi vọng bọn họn dừng tay.
Danh Sách Chương: