• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Bạch siết chặt tờ giấy.

Cậu cuộn tờ giấy nhét lại vào ống, niêm phong về như ban đầu, tiện tay cất vào trong túi.

“Anh cứ bận trước đi, lát nữa Lục Chinh viết xong tôi sẽ mang tới cho anh.”

Từ lúc nhận thư đến giờ, lông mày của Tạ Cửu Chương chưa từng thả lỏng, cuối cùng coi như cũng đã có thể thở phào.

Anh ta nhìn Ôn Bạch thâm thúy, nói: “Tiểu Bạch, có cậu đến âm ty này, thật sự quá tốt.” Vừa nói vừa vỗ vai Ôn Bạch.

Ôn Bạch bị dáng vẻ đời là bể khổ của Tạ Cửu Chương chọc cười.

Khác với trợ lý trên danh nghĩa như cậu, Tạ Cửu Chương là trợ lý của Đế Thính, đi theo Đế Thính mấy trăm năm rồi, chuyện lớn có thể chống, chuyện nhỏ có thể xử, nói là trợ lý, thực ra chính là trợ thủ.

Các âm sai từng kể, lúc trước khi Lục Chinh ngủ say, Đại Đế làm ông chủ vô hình, toàn bộ âm ty giao cho Đế Thính quản lý, thỉnh thoảng vị linh thú thiên địa này sẽ bỏ chạy mất dạng, giao lại toàn bộ sự tình chưa giải quyết xong cho Tạ Cửu Chương.

Đã lâu không thấy Tạ Cửu Chương lộ ra vẻ mặt này…

… Mà cũng chẳng mấy người có thể khiến Tạ Cửu Chương lộ ra vẻ mặt này.

“Hồi xưa cũng thế này sao?” Ôn Bạch lắc ống giấy trong tay.

Cậu hỏi rất uyển chuyển, Tạ Cửu Chương hiểu rất nhanh: “Không chỉ vậy, cái ngày hôm nay coi như khéo léo nhẹ nhàng lắm rồi.”

Ôn Bạch: “…”

Con trai cậu đang ở trong tay tôi mà được tính là nhẹ nhàng?

“Quan hệ của bọn họ không tốt à?” Ôn Bạch hỏi tiếp.

Tạ Cửu Chương: “Ai?”

“Lục Chinh, Đế Thính, và đám Chu Tước này kia.”

Tạ Cửu Chương khoát tay: “Không không, quan hệ bình thường, tuy đại nhân Chu Tước…” Tạ Cửu Chương ngập ngừng, “Rất thiếu… rất khó sống chung.”

“…”

Vẫn bình thường mà lại nói con trai cậu đang ở trong tay tôi?

Còn “thiếu” là cái gì?

Ôn Bạch cảm thấy giữa hai chữ “rất” kia là chữ gì đó mà Tạ Cửu Chương đang “khéo léo” giấu giếm.

Tạ Cửu Chương: “Thực ra với thân phận của bọn họ, chỉ cần không kết thù, quan hệ luôn được tính là bình thường.”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch sống với thân phận người phàm hơn hai mươi năm, hoàn toàn bó tay với cảnh giới chỉ cần không phải kẻ địch thì sẽ là bạn bè này.

“Nói chung là bình thường, chưa được tính thành thân thiết.”

Chắc chắn không thể… thân thiết như kiểu của cậu rồi, Tạ Cửu Chương tự nhủ.

Tạ Cửu Chương hiếm khi nói về việc tư của ông chủ với người khác, bất luận là to hay nhỏ, nhưng đối diện hiện giờ là người yêu của ông chủ, trường hợp ngoại lệ nên cũng nói nhiều hơn: “Đại nhân Đế Thính còn đỡ, dù sao bản thể cũng là linh thú, siêng qua lại với mấy vị bên trên, còn ông chủ thì rất ít.”

Câu này Tạ Cửu Chương phải trau chuốt qua một chút.

Ít qua lại, thực ra là lười động đậy.

“Nếu Đại Đế không triệu đại nhân Đế Thính đến âm ty thì khả năng cao là ông chủ không tìm được ai để đánh nhau.” Tạ Cửu Chương nói.

Nghĩ đi nghĩ lại, việc đánh nhau đối với ông chủ mà nói, hình như có cũng được mà không có cũng được.

Lúc nào thực sự ngứa tay thì luôn biết cách viện lý do tìm đối tượng, ví dụ như hôm nay, nếu gửi bức thư này đi, chẳng phải người đánh nhau sẽ tự tìm đến tận cửa à?

Có điều duyên phận này thực sự rất kỳ diệu, Tạ Cửu Chương nhìn Ôn Bạch chăm chú.

Chỉ đi một chuyến tới nhân gian, nhặt về một chiếc đèn, nghìn năm sau thì tìm được “chủ nhân” của nhóc đèn mập, còn đính kèm một cậu bạn trai.

“Vậy nên tôi mới nói, Tiểu Bạch, cậu đến âm ty, thật sự quá tốt.”

Lần thứ hai Tạ Cửu Chương vỗ vai Ôn Bạch.

Khác với dáng vẻ đời là bể khổ trước đấy, lần này dùng lực nhẹ hơn, thậm chí còn cho đối phương cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Ôn Bạch nhìn Tạ Cửu Chương khuất bóng ở cuối dãy hành lang mới quay người đi tìm Lục Chinh.

Mở cửa ra, đầu tiên là bị đèn sen nhỏ sà vào lòng, sau đó thì thấy Đế Thính.

Ôn Bạch: “???”

Vừa rồi chẳng phải đang ở trong văn phòng của mình sao?

“Anh qua đây khi nào vậy?”

Qua thế nào Ôn Bạch chẳng buồn hỏi, ở âm ty này chẳng có chỗ nào mà Đế Thính không đến được.

Đế Thính: “Lúc cậu và Cửu Chương thảo luận về vấn đề mối quan hệ của chúng tôi và Chu Tước có tốt hay không.”

Ôn Bạch: “…”

Cậu dở khóc dở cười, một tay thuần thục vuốt ve con trai, một tay rút ống giấy ra, đặt lên bàn của Lục Chinh: “Anh viết phải không?”

Lục Chinh mở ra xem, quan sát sắc mặt của bạn trai mình rồi không chút do dự ném nồi: “Chữ của Đế Thính.”

Đế Thính: “…”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch: “Huyền ấn của anh.”

Lục Chinh: “…”

Lục Chinh lườm Đế Thính một cái.

Đế Thính: “…”

Sớm muộn gì cũng phải từ chức.

Đế Thính vẫn tốt bụng đội nồi thay: “Chưa kịp cho cậu ấy xem.”

Dĩ nhiên Ôn Bạch không tin.

Cái câu “con trai cậu đang ở trong tay tôi” này, nghe biết ngay giọng điệu của ai.

Dưới ánh mắt chất vấn của Ôn Bạch, Lục Chinh viết xẹt một đường lên giấy, thành công phá hỏng một tờ văn kiện, sau khi ném ra câu “bảo người mang tờ khác qua đây” mới đặt bút xuống: “Viết vậy Chu Tước mới đến.”

Đế Thính không hề có dị nghị gì với lời giải thích này: “Đúng vậy, chân tướng rõ ràng hết rồi, có lẽ thật sự phải thay Chu Tước nuôi con.”

Ôn Bạch: “???”

Đế Thính rút quả trứng Chu Tước ở trong túi ra, so với quả trứng trần lần trước thì giờ đã được đặt vào một cái hộp tinh xảo hơn bình đầu người rất nhiều.

“Cậu có biết vì sao con trai của Chu Tước quấn lấy Dư Tề không?”

Ôn Bạch: “Có liên quan đến con dấu của Văn Khúc à?”

Đế Thính gật đầu.

“Những linh thú non đa phần rất nhạy cảm với khí tức, càng chưa cần bàn đến tộc Chu Tước.”

“Tự cổ đế vương, các trạng nguyên bảng vàng đều có thiên vận, mặc dù đã qua nghìn năm, nhân gian không còn thịnh hành kiểu khoa cử của thời cũ nhưng không ảnh hưởng gì đến con dấu của Văn Khúc, dấu vẫn còn nguyên, khí tức trên người Dư Tề đối với nhóc con nên được nuôi ở trên trời này mà nói, rất hiếm mà cũng rất thân thuộc, cho nên mới đi theo cậu ta.”

“Về phần tại sao nó lại ở trong cái bình đầu người thì nên hỏi Chu Tước.”

Ôn Bạch: “Nếu không gặp chúng ta, Tiểu Chu Tước sẽ tiếp tục đi theo Dư Tề?”

“Ít nhất đến trước khi phá vỏ.”

Ôn Bạch cảm thấy sự tình không đơn giản, cậu nhớ trước đây Lục Chinh từng nói, người phàm gặp phải bất kể là linh vật hay vật âm, chỉ cần là thứ lạ thường, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, hoặc tốt hoặc xấu.

“Vậy nó sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của Dư Tề?” Ôn Bạch hỏi.

Đế Thính búng lên quả trứng một cái: “Đúng.”

Tiểu Chu Tước hơi quay tròn.

“Uầy…” Đế Thính xoay thêm mấy cái nữa, “Nghe thấy giống tiếng nấc không?”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch: “Ý anh là Tiểu Chu Tước ăn số mệnh của Dư Tề?”

Đế Thính gật đầu, gảy quả trứng: “Cậu cho rằng vì sao Lục Chinh phải bảo nó xin lỗi Dư Tề? Bởi vì nhóc con này đang gây họa.”

Ôn Bạch: “!!!”

Cậu còn tưởng Lục Chinh bảo Tiểu Chu Tước nói xin lỗi do nó làm phiền Dư Tề học tập, hóa ra là vì nó thật sự đã gây họa?

“Nhưng mà nhóc gà tây này chỉ vô tình thôi, cậu trạng nguyên vẫn đối xử với nó rất tốt.” Đế Thính nói, “Có lẽ ngay cả nuốt phải thứ gì nó cũng không biết, cũng chẳng ngại cộm.”

Nhóc gà tây…

Ôn Bạch: “…”

“Không phải nuốt số mệnh à?” Ôn Bạch hoài nghi.

Nuốt số mệnh thì sao lại cộm?

Lục Chinh trả lời: “Không phải số mệnh, là con dấu.”

Ôn Bạch: “Vậy con dấu của Văn Khúc mất rồi!?”

Lục Chinh: “Vẫn còn, nhưng thiếu một góc.”

“Thiếu một góc tức là sao?” Ôn Bạch vội hỏi.

Đế Thính giải thích: “Tức là trên đường đi thi trạng nguyên sẽ gặp phải ít trái đắng, vận may không tốt có khi chỉ còn là bảng nhãn thám hoa.”

Ôn Bạch: “…”

Bảng nhãn, thám hoa, tính theo chế độ thi cử hiện tại chỉ kém hơn trạng nguyên một chút xíu.

Tuy Ôn Bạch cho rằng Dư Tề cũng không quá đặc biệt để ý đến vấn đề này nhưng rõ ràng đang là một trạng nguyên, nói mất là mất.

Không biết thì thôi, biết rồi thấy rất đáng tiếc.

Lục Chinh biết Ôn Bạch rất có cảm tình với thằng bé nhân tộc kia, nói: “Chỉ thiếu một góc thôi, con dấu vẫn còn, chờ Chu Tước đến thì bảo cậu ta lấy ra.”

Ôn Bạch: “Vẫn lấy được ạ?”

Lục Chinh: “Ừ.”

Lấy được thì lấy, không lấy được… thì để cha của nhóc con gây họa này đi tìm Văn Khúc xin dấu mới.

Cũng không thể để người trông con trai thay mình bị mất danh hiệu trạng nguyên được.

Đế Thính vươn vai: “Cậu đoán thử xem một người cha để trứng của mình ở nơi đó thì lòng dạ sẽ thế nào?”

Quả thật cậu không hiểu, cúi đầu nhìn đèn sen nhỏ trong lòng, theo phản xạ ôm nó chặt hơn.

Nếu là cậu, chắc chắn sẽ không nỡ.

Đế Thính gật đầu: “Cho nên thư này viết rất đúng, chung quy phải làm gã rén thì giải quyết mới nhanh gọn được.”

Nghe ý của Đế Thính tức là mặc dù hù dọa nhưng hoàn toàn hợp lý.

Ôn Bạch vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không thể xác định, cậu bán tín bán nghi nhìn Đế Thính rồi quay sang nhìn Lục Chinh, dùng ánh mắt hỏi hắn: có thật vậy không?

Lục Chinh: “Ừm.”

Cũng may Tạ Cửu Chương không có mặt ở đây, nếu có, nhất định anh ta sẽ nhắc nhở Ôn Bạch rằng có vài lời tuyệt đối không nên tin.

Ví dụ như bây giờ.

Ôn Bạch không có kinh nghiệm nhưng lại hiểu một điều.

Kiểu văn kiện ngập tràn khí chất của nhân vật phản diện như thế này Lục Chinh gửi đi chưa đến một trăm thì cũng đến tám, chín mươi, chưa có bức thư nào vượt quá năm câu, sau đó vẫn được thực hiện trơn tru liền mạch.

Thực ra lý do viết ít cũng chỉ có hai chữ: ngại phiền.

Ông chủ ngại phiền, đại nhân Đế Thính cũng ngại phiền.

Lần này còn đỡ, tuy hơi ngắn gọn nhưng ít nhất còn có chữ.

Cũng may nhóc con kia chưa phá vỏ, vẫn là một quả trứng nguyên vẹn.

Nếu phá vỏ rồi, Tạ Cửu Chương dám cam đoan thứ gửi đi sẽ không phải bức thư “con trai cậu đang ở trong tay tôi” nữa mà là gửi thẳng vỏ trứng luôn.

Cuối cùng, ống giấy mang đi như thế nào, bị cầm về y thế đó, không nhiều không ít hơn một chữ.

Tạ Cửu Chương: “…”

So với Lục Chinh, quả trứng thích khí tức linh thú trên người Đế Thính hơn, Lục Chinh cũng lười trông con thay Chu Tước nên ném hộp trứng cho Đế Thính.

Đế Thính rời đi, nhóc đèn mập nằm nhoài trên bả vai Lục Chinh xem cha mình phê văn kiện.

Vừa ngẩng đầu thì loáng thoáng thấy trong sân xuất hiện thêm một bóng người.

Dáng vẻ của nó khá uể oải, cánh hoa hơi khép lại.

Quyển sách này… cậu nhặt tròn một phút.

Thời tiết mùa đông nhưng người này lại chỉ mặc một bộ trường sam màu đỏ sậm, cổ áo phanh rộng để lộ một mảng da thịt lớn.

Một giọng nói tức giận vang vọng khắp toàn bộ âm ty: “Lục Chinh! Con trai của tôi đâu!?”

“Trước đây lúc dạy dỗ Nguyên Nguyên, anh cũng vậy à?” Ôn Bạch nhìn cảnh tượng này, chợt thấy buồn cười.

Chính cậu cũng không rõ lắm.

Lục Chinh ngẩng đầu lên: “Cũng thế nào?”

Là huyền ấn của Lục Chinh.

Ôn Bạch chưa kịp nói gì thì người kia đã khoanh tay trước ngực, hỏi: “Cậu là chiếc đèn giấy mà Lục Chinh nuôi đúng không? Biến hình rồi à?”

Ôn Bạch hạ thấp quyển sách trên tay xuống, mô phỏng giọng điệu của Lục Chinh: “Mài giũa tính tình.”

Ôn Bạch: “…”

Lục Chinh mỉm cười: “Gì mà tính tình với dạy dỗ…”

“Chu Tước thuộc hệ hỏa, nhóc con của cậu ta tính cách như thế là bình thường.”

Đế Thính rời đi, nhóc đèn mập nằm nhoài trên bả vai Lục Chinh xem cha mình phê văn kiện.

Ôn Bạch: “???”

“Chu Tước thuộc hệ hỏa, nhóc con của cậu ta tính cách như thế là bình thường.”

Trông cau có đến mức khiến Ôn Bạch muốn bỏ chạy.

Ôn Bạch gật gù: “Vậy Nguyên Nguyên thì sao?”

“Cậu…”

Lục Chinh ôm lấy con trai: “Tính em thế nào thì nó thế đó.”

Ôn Bạch gật đầu chào hỏi đối phương, do dự có nên quay vào gọi Lục Chinh hay không thì đối phương đi về phía cậu.

Ôn Bạch yên lặng.

Chu Tước: “!!!”

Cậu còn phải biết tính cách mình như thế nào trước cơ à?

Ôn Bạch hạ thấp quyển sách trên tay xuống, mô phỏng giọng điệu của Lục Chinh: “Mài giũa tính tình.”

Chính cậu cũng không rõ lắm.

Lục Chinh ôm lấy con trai: “Tính em thế nào thì nó thế đó.”

Ôn Bạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sơ ý mất tập trung làm quyển sách rơi bộp xuống nền. Khi cậu cúi xuống định nhặt lên thì nghe thấy tiếng của Lục Chinh: “Nó rất ngoan, giống em.”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch: “…”

Quyển sách này… cậu nhặt tròn một phút.

Ôn Bạch khom lưng nhặt miếng giấy kia lên, chưa kịp đứng thẳng thì một luồng gió dữ quét ngang qua sân.

Nhặt lên rồi hai bên vành tai còn đỏ ửng.

Ôn Bạch tưởng Tạ Cửu Chương đến chỗ Chu Tước sẽ mất mấy ngày, ai ngờ ngay ngày hôm sau, trong lúc cậu đang mang hồn tranh ra sân tắm nắng thì nghe thấy tiếng động rất to truyền đến từ trên không trung.

Ôn Bạch tưởng Tạ Cửu Chương đến chỗ Chu Tước sẽ mất mấy ngày, ai ngờ ngay ngày hôm sau, trong lúc cậu đang mang hồn tranh ra sân tắm nắng thì nghe thấy tiếng động rất to truyền đến từ trên không trung.

Một giọng nói tức giận vang vọng khắp toàn bộ âm ty: “Lục Chinh! Con trai của tôi đâu!?”

Ngay sau đó, một ống giấy bị bóp nát kèm mẩu giấy bị đốt gần hết rơi từ trên trời xuống, trùng hợp thế nào lại rơi ngay bên chân Ôn Bạch.

Ôn Bạch không nhận ra tờ giấy nhưng nhận ra huyền ấn.

Ôn Bạch: “…”

Là huyền ấn của Lục Chinh.

Lờ mờ còn nhìn ra được hai chữ “con trai”, hẳn là bức thư đầy tính “bắt cóc” kia.

Hồn tranh vội vàng ngăn lại giúp cậu nhưng sức lực không đủ, Ôn Bạch vẫn bị lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng bị đẩy đến chỗ bàn đá, phải chống tay đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.

Quả nhiên tức giận không nhẹ.

Ôn Bạch gian nan mở mắt ra.

Ngay sau đó, một ống giấy bị bóp nát kèm mẩu giấy bị đốt gần hết rơi từ trên trời xuống, trùng hợp thế nào lại rơi ngay bên chân Ôn Bạch.

Ôn Bạch khom lưng nhặt miếng giấy kia lên, chưa kịp đứng thẳng thì một luồng gió dữ quét ngang qua sân.

Lờ mờ còn nhìn ra được hai chữ “con trai”, hẳn là bức thư đầy tính “bắt cóc” kia.

Hồn tranh vội vàng ngăn lại giúp cậu nhưng sức lực không đủ, Ôn Bạch vẫn bị lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng bị đẩy đến chỗ bàn đá, phải chống tay đỡ mới miễn cưỡng đứng vững được.

“Trước đây lúc dạy dỗ Nguyên Nguyên, anh cũng vậy à?” Ôn Bạch nhìn cảnh tượng này, chợt thấy buồn cười.

Vừa ngẩng đầu thì loáng thoáng thấy trong sân xuất hiện thêm một bóng người.

Ôn Bạch không nhận ra tờ giấy nhưng nhận ra huyền ấn.

Ôn Bạch gian nan mở mắt ra.

Thời tiết mùa đông nhưng người này lại chỉ mặc một bộ trường sam màu đỏ sậm, cổ áo phanh rộng để lộ một mảng da thịt lớn.

Dáng vẻ của nó khá uể oải, cánh hoa hơi khép lại.

Ôn Bạch yên lặng.

Khỏi cần đoán cũng biết đây là ai.

Quả nhiên tức giận không nhẹ.

Ôn Bạch gật đầu chào hỏi đối phương, do dự có nên quay vào gọi Lục Chinh hay không thì đối phương đi về phía cậu.

Càng đến gần, lông mày nhăn càng chặt.

Lục Chinh ngẩng đầu lên: “Cũng thế nào?”

Trông cau có đến mức khiến Ôn Bạch muốn bỏ chạy.

Đến một khoảng cách nhất định, người này lại không mở miệng nói gì mà chỉ nhìn trái nhìn phải, mục đích quan sát Ôn Bạch rất lộ liễu, tầm mắt không rời khỏi cậu một giây nào, dường như đang muốn tìm tòi thứ gì đó trên người cậu.

Ôn Bạch: “???”

“Cậu…”

Khỏi cần đoán cũng biết đây là ai.

Ôn Bạch chưa kịp nói gì thì người kia đã khoanh tay trước ngực, hỏi: “Cậu là chiếc đèn giấy mà Lục Chinh nuôi đúng không? Biến hình rồi à?”

Ôn Bạch: “???”

Ôn Bạch: “…”

Ôn Bạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sơ ý mất tập trung làm quyển sách rơi bộp xuống nền. Khi cậu cúi xuống định nhặt lên thì nghe thấy tiếng của Lục Chinh: “Nó rất ngoan, giống em.”

Dứt lời, Lục Chinh đi ra từ lối rẽ, trên vai hắn còn có một chiếc đèn giấy đang nằm úp sấp.

Chu Tước: “!!!”

Ôn Bạch: “…”

Đến một khoảng cách nhất định, người này lại không mở miệng nói gì mà chỉ nhìn trái nhìn phải, mục đích quan sát Ôn Bạch rất lộ liễu, tầm mắt không rời khỏi cậu một giây nào, dường như đang muốn tìm tòi thứ gì đó trên người cậu.

Cậu còn phải biết tính cách mình như thế nào trước cơ à?

Đến cùng cậu cũng biết giữa hai chữ “rất” rớt mất chữ gì rồi.

Rất thiếu đòn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LT
LINH TRẦN25 Tháng sáu, 2023 22:42
Từ chap 60 trở lên nội dung bị lặp lại nhiều lần quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK