Đến văn phòng của Đế Thính rồi Ôn Bạch mới biết tại sao Đế Thính lại nói chuyện này không nên để Lục Chinh biết.
“Cái này Khương Kỳ đưa cho anh?” Ôn Bạch nhìn hộp gỗ, hỏi.
Đế Thính: “Ừ.”
Thấy Ôn Bạch định trả lại cho mình, Đế Thính khoát tay: “Cậu đừng trả vội, mở ra xem thử đi.”
Đế Thính đã nói vậy, Ôn Bạch đành mở ra.
Cậu nhíu mày khi nhìn thấy đồ vật bên trong, là một con dao tay cầm khắc hình hoa mai.
Dao rất nhỏ, hình lá liễu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Dao?” Ôn Bạch khó hiểu.
Đế Thính dựa vào bàn đằng sau: “Ừ, cảm ơn cậu đã cứu đám người giấy một mạng.”
Ôn Bạch không hỏi dao này dùng để làm gì mà đóng hộp trả về: “Không phải tôi cứu, vốn dĩ Lục Chinh cũng không định làm gì đám người giấy đó cả.”
“Tôi biết.” Đế Thính nhận cái hộp, lấy con dao ra, “Nhưng duyên phận này là cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Duyên phận?
“Ý anh là… với Khương Kỳ?” Biểu cảm của Ôn Bạch phức tạp.
Đế Thính khẽ cười: “Không, là với đám người giấy kia.”
Ôn Bạch sững người.
Đế Thính cầm con dao nhỏ gõ đều đều lên mặt bàn, phát ra âm thanh vụn vặt: “Lục Chinh nhấn chìm nửa ngọn núi âm xuống âm ty, hẳn là cậu đã biết việc này?”
“Tôi biết.” Sáng nay Ôn Bạch còn cẩn thận lên mạng tra xét, xác định không thấy có tin tức liên quan đến “núi lớn bí ẩn mất tích” mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng cậu vẫn hỏi thêm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, nhấn chìm nửa ngọn núi xuống dưới đất chỉ để tiện cho âm ty tìm Khương Kỳ thôi, không đả thương tới gã.” Đế Thính trả lời, “Nhưng mà cũng tốt, có thanh kiếm treo ngay trên đầu, hành động cũng sẽ biết chừng mực hơn.”
Ôn Bạch gật gù.
Sự tình tất nhiên không có vấn đề gì, chỉ là…
Nửa ngọn núi đột nhiên chìm xuống âm ty ở dưới đất, dọa cho phía dưới một phen sợ hết hồn, Lục Chinh vốn nên đi khắc phục hậu quả thì lại ném hết cho Đế Thính, còn mình đi cùng Ôn Bạch đến bệnh viện.
Đế Thính bó tay toàn tập, vừa viết báo cáo xong, chưa kịp chợp mắt nghỉ ngơi giây lát thì nghe cấp dưới nói rằng Khương Kỳ tìm đến.
Đang lo không có chỗ nào giải tỏa, đúng lúc lắm.
Ai ngờ Khương Kỳ chỉ đến đưa đồ.
“Cho nên tôi nhận, bởi vì duyên phận của cậu và những người giấy đó vẫn chưa dứt.”
Nhất thời Ôn Bạch không biết nên nói gì cho phải.
Đế Thính: “Thứ duyên phận này, kể ra cũng không hẳn là tốt. Cậu có thể coi con dao là đồ của những người giấy đưa cho mình.”
Ôn Bạch: “Vậy nhận rồi là sẽ dứt?”
Đế Thính nhíu mày: “Cũng có thể coi là thế.”
Ôn Bạch không hiểu về cái gọi là duyên phận kia nhưng nếu thật sự như lời Đế Thính nói, cậu và những người giấy của Khương Kỳ có duyên, hình như đúng là hơi phiền phức thật.
“Dao này có tác dụng gì?” Ôn Bạch hỏi.
Đế Thính: “Người giấy đưa cho cậu, cậu nói xem là làm được gì?”
Ôn Bạch chìm vào suy tư: “…”
Nhìn nét mặt của cậu, Đế Thính nói thẳng: “Khương Kỳ bảo dao này dùng tốt hơn kéo, vẽ một hình người lên giấy, cắt ra là có thể dùng. Tôi chưa dùng bao giờ, cậu mang về dùng thử xem.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu trả lại con dao: “Tôi cũng không dùng.”
Đế Thính: “???”
Ôn Bạch: “Nguyên Nguyên không thích.”
Đế Thính không muốn để Lục Chinh biết nhưng lại quên mất ngoại trừ người lớn ra thì còn có một người nhỏ nữa.
“Người giấy này không giống người giấy của Khương Kỳ, không biết nói, cũng không có nhiều thời gian sống, nhóc đèn mập hẳn là sẽ không đến mức…”
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn Đế Thính.
Đế Thính: “…”
Thôi được rồi.
Đến mức.
Riêng điểm ấy giống y hệt Lục Chinh, chuẩn từ một khuôn khắc ra.
Ôn Bạch: “Không có nhiều thời gian sống là sao?”
Đế Thính giải thích đơn giản: “Cậu có thể hiểu thành một lần duy nhất. Chẳng có tác dụng gì lớn, bình thường muốn dò đường hay gì đó thì dùng tạm vẫn được.”
Ôn Bạch nghĩ đến mấy người giấy chỉ to bằng lòng bàn tay kia, để chúng nó làm trợ thủ, cảm giác cứ như đang thuê công nhân nhỏ tuổi vậy, thật không đành lòng.
Thôi bỏ đi.
Nhận thì cứ nhận rồi đặt dưới đáy hòm đựng đồ.
Cuối cùng Ôn Bạch cũng nhận con dao.
Lúc rời đi, cậu còn nghe thấy Đế Thính nói nốt câu cuối: “Người giấy này sẽ hành động theo tâm ý của chủ nhân.”
Nửa sau hình như còn có gì đó nhưng bị nhấn chìm trong tiếng thông báo của điện thoại vang lên liên tục, Ôn Bạch không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì mà “lần đầu tiên”.
Ra ngoài, Ôn Bạch gặp Tạ Cửu Chương đang đi từ đầu hành lang bên kia tới, trên tay cầm một xấp giấy tờ, hiển nhiên là tìm Đế Thính có việc.
Ôn Bạch chào hỏi với đối phương, nghĩ chắc cũng không phải câu gì quan trọng nên không quay lại hỏi nữa.
Trên màn hình điện thoại hiện ra tin nhắn của bọn Trình Thành.
Sau khi tỉnh dậy do bị mất hồn sẽ không nhớ được bất cứ chuyện gì, mặc dù đã quay về mấy ngày rồi nhưng Ôn Bạch sợ hồn phách của bọn họ chưa ổn định nên ưu tiên đến bệnh viện trông nom trước.
Cậu cúi đầu nhìn con dao trong tay, trở về phòng, nhét tạm xuống dưới gối.
*
Đi gần tới phòng bệnh, cách một cánh cửa mà Ôn Bạch cũng đã nghe thấy trận cười giòn giã bên trong, còn xen lẫn vài chữ “Tiểu Bạch”.
Tiền Mộng Lâm đúng lúc nói xong câu sau cùng: “Không được, lớp trưởng, cậu đừng đùa.”
“Đừng đùa cái gì?” Ôn Bạch đẩy cửa ra, đi vào.
Tất cả mọi người nhìn thấy Ôn Bạch, động tác đồng loạt đóng băng, sau đó lại phì cười lần thứ hai.
Địa điểm đặc biệt nên cả đám không dám cười quá to nhưng vẫn ngã trái ngã phải hỗn loạn.
Trình Thành nằm ở rìa ngoài cùng, vẫy tay chào cậu: “Tiểu Bạch, cậu đến rồi à?”
Ôn Bạch hỏi: “Sao rồi?”
Trình Thành: “Haiz, vẫn vậy thôi.”
Ôn Bạch thử thăm dò: “Có nhớ ra được gì không?”
“Nhớ ra được thì tốt quá. Trước khi cậu tới có mấy người hỏi câu này rồi đó.” Phương Nhạc Minh đếm đầu ngón tay, “Bác sĩ, cô chú, giảng viên hướng dẫn, phó viện trưởng, ai đến cũng hỏi một lần, chẳng nói ra được cái gì hữu ích.”
Trịnh Huy: “Không phải không nói ra được mà là hoàn toàn chẳng nhớ nổi. Hôm đó đi liên hoan về, tớ cũng không đi thêm chỗ nào khác, không ăn gì khác, tại sao lại nằm ở đây cũng không biết nốt.”
Xem ra thật sự quên sạch sành sanh.
May thật, Ôn Bạch thầm nghĩ, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ôn Bạch ngồi xuống một cái ghế, Tiền Mộng Lâm hỏi câu: “Tiểu Bạch, cậu tới một mình à?”
“A Vỹ đang đi rồi, lát nữa sẽ đến.” Ôn Bạch nhìn đồng hồ điện thoại.
Tiền Mộng Lâm lắc đầu: “Tớ không hỏi A Vỹ, tớ hỏi ông chủ của cậu cơ, tối hôm qua Nhạc Minh nói là cậu đi cùng ông chủ Lục đến?”
Tiền Mộng Lâm dứt lời, tầm mắt của mọi người lại tập trung hết vào Ôn Bạch.
Đặc biệt là Trình Thành, nghe đến mấy chữ “ông chủ Lục”, cậu ta đột nhiên rùng mình, luôn cảm thấy dường như vừa có thứ gì đó lóe lên trong đầu rồi lại biến mất, cậu ta không bắt được nhưng tồn tại rất chân thực.
Phương Nhạc Minh gật đầu: “Hôm qua Tiểu Bạch và ông chủ của cậu ấy đến chưa được bao lâu thì nhóm lớp trưởng tỉnh, vận khí không tồi.”
Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Thực ra sự tình phát triển cho đến bây giờ, bất kể là phụ huynh hay trường học, hay chính bản thân nạn nhân cũng đều cảm thấy “không thể nói”.
Đồng loạt ngã xuống bốn người, ít nhiều vẫn có lý do để mà giải thích nhưng lại đồng loạt tỉnh cả bốn người, rất không hợp với lẽ thường.
Sáng nay mẹ của Trình Thành còn gài dưới gối cậu ta một tấm phù, đại để cũng đoán được là gì, và vì đây là chủ đề tâm linh nên không thể tùy tiện nói lung tung.
Cuối cùng chỉ có thể đổ cho “may mắn”, “trùng hợp”.
Ôn Bạch cũng không ngạc nhiên, cậu đã lường trước rồi.
Tối hôm qua tình hình cấp bách, đám Trình Thành vừa mới tỉnh, loay hoa loay hoay chẳng kịp nghĩ thêm gì, bây giờ cõi lòng yên tĩnh lại mới phát hiện có rất nhiều thứ kỳ lạ.
Trước khi tới, Ôn Bạch đã nghĩ xong nội dung giải thích – đẩy cho Chính Thiên Quán.
Khi Chu Vỹ đến, đúng lúc nghe thấy đoạn Chính Thiên Quán giải quẻ.
Cậu ta đứng bên cạnh xem Tiểu Bạch dọa cho mọi người kinh ngạc, cuối cùng thành công lừa gạt hết.
Chu Vỹ: “…”
Quả nhiên Chính Thiên Quán là một cục gạch, cần dùng chỗ nào cứ bê tới chỗ đó.
“À đúng rồi, tối hôm qua cậu gọi cho tôi làm gì?” Chu Vỹ huých vai Phương Nhạc Minh.
Phương Nhạc Minh lườm Chu Vỹ: “Qua tám trăm năm rồi cậu mới hỏi?”
“Lúc đó là mấy giờ rồi mà còn gọi cho tôi?” Chu Vỹ nhăn mặt.
Tối hôm qua lúc Phương Nhạc Minh gọi điện tới, cậu ta đang làm gì nhỉ?
Hình như là đang xem ông chủ Lục vén khăn voan của Tiểu Bạch.
Ôn Bạch chưa nghe ai đề cập tới vụ này: “Tối qua có chuyện gì thế?”
Cả đám cùng quay đầu sang nhìn Trình Thành.
Trình Thành cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, thấp giọng chửi thề mấy câu.
Phương Nhạc Minh ho khan, nói: “Tối qua trước khi lớp trưởng tỉnh lại, thực ra cũng có ít dấu hiệu.”
Ôn Bạch và Chu Vỹ lén nhìn nhau.
Chu Vỹ: “Hả? Dấu hiệu gì? Lúc nào?”
Trái tim Chu Vỹ đập nhanh, tối hôm qua ỷ vào việc bọn họ tỉnh lại sẽ không nhớ gì nên lắm mồm nói rất nhiều thứ.
Nên nói hay không nên nói, đều nói hết rồi.
Phương Nhạc Minh rút điện thoại ra: “Tự cậu xem đi, tầm khoảng mấy tiếng trước khi lớp trưởng tỉnh lại.”
Vừa nói Phương Nhạc Minh vừa xoay ngang màn hình di động.
Một câu cao vút “Tiểu Bạch! Cậu không được gả cho hắn!” vang lên giữa phòng bệnh.
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch: “…”
Tay Chu Vỹ vô thức run lên, suýt nữa hất bay điện thoại đi.
“Tôi thấy bọn lớp trưởng cứ nhúc nhích nên sợ có vấn đề gì, vội vàng gọi bác sĩ tới, tranh thủ quay lại video làm bằng chứng, vừa vặn quay được đoạn này.” Phương Nhạc Minh giải thích.
Lúc đó đừng nói đám Phương Nhạc Minh và Văn Khiêm, đến bác sĩ cũng bị câu “cậu không được gả cho hắn” dọa cho hết hồn.
Kiểm tra kỹ một lượt, sau khi xác nhận không sao, bác sĩ sầu lo hỏi Phương Nhạc Minh: “Tiểu Bạch đó là ai? Là bạn gái của bệnh nhân à? Lấy chồng rồi hả?”
Biểu cảm của Phương Nhạc Minh lúc đó muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu phức tạp.
“Tiểu Bạch” trong miệng lớp trưởng, hẳn là không có người thứ hai.
Trình Thành ở giữa hiện trường đầy chết chóc, không dám nói gì, chỉ trùm chăn kín mít.
Cậu ta muốn biện giải cho bản thân nhưng cố tình lại chẳng có ấn tượng gì về chuyện này, đành bất lực nói: “Tiểu Bạch, cậu cứ coi như tôi bị trúng tà đi.”
Âm thanh xuyên qua chăn cực kỳ suy yếu, nghe cứ như sắp ngỏm đến nơi.
“Mấy tiếng trước khi tỉnh lại? Lúc cỗ kiệu vừa đến nơi đúng không?” Chu Vỹ thấp giọng hỏi.
Ôn Bạch dở khóc dở cười: “Ừm, sau đó lớp trưởng bảo tôi chạy trước, để mình và Trịnh Huy ở lại chặn hậu.”
Chu Vỹ cơ bản cũng đoán ra đại khái, lén dựng ngón tay cái cho Trình Thành: “Lớp trưởng được đấy, trong tình huống đó mà vẫn có thể bảo cậu chạy trước.”
Tiền Mộng Lâm cười nói: “À đúng rồi, Tiểu Bạch, lúc cậu tới có hỏi bọn tớ đang đùa gì ấy, bọn tớ đang đùa lớp trưởng đây này, nói cậu ấy muốn theo đuổi cậu.”
Ôn Bạch đi tới, vỗ vỗ lên chăn của Trình Thành, ngữ điệu mang theo ý cười an ủi: “Được rồi, bọn họ đang nói giỡn thôi.”
Trình Thành thấy Ôn Bạch không hiểu lầm, lúc này mới kéo chăn ra, thuận theo câu chuyện hài tiếp tục nói: “Tiểu Bạch, vậy cậu cảm thấy tớ có hi vọng không?”
Ôn Bạch dứt khoát lắc đầu: “Không.”
Tất cả mọi người lại phá lên cười.
Hàn huyên thêm chốc lát, Ôn Bạch ra ngoài mua nước.
Bấy giờ Tiền Mộng Lâm mới dám cảm thán: “Lớp trưởng, các cậu thiệt thòi lớn rồi, nằm mấy ngày bỏ qua cơ hội gặp ông chủ của Tiểu Bạch, ngoại hình đó thật sự là…”
Tiền Mộng Lâm dừng ở “thật sự là” nửa ngày mà không nói ra được “là” cái gì.
Cuối cùng kết luận: “Vốn từ của tôi nghèo nàn, với Tiểu Bạch chỉ có một chữ thôi: xứng!”
Đới Tiểu Lộ thắc mắc: “Chẳng phải tối qua Tiểu Bạch dẫn ông chủ cùng đến sao? Lớp trưởng tỉnh mà không gặp à?”
Phương Nhạc Minh: “Ừ, ông chủ của Tiểu Bạch hình như bận việc, không vào trong.”
Chu Vỹ thầm nghĩ, nào có bận gì đâu, chỉ là tối qua đám Trình Thành vừa mới được trả hồn về, sát khí trên người ông chủ Lục lại quá nặng, sinh hồn bình thường nhìn thấy khéo bị dọa bay ra.
Tiền Mộng Lâm nói tiếp: “Cũng may, tối qua Nhạc Minh chụp hai tấm hình, để tôi cho cậu xem.”
Không chỉ Trình Thành, đám Trịnh Huy ở bên cạnh cũng tụ lại.
Mới nhìn thoáng qua thôi, cả bốn người đồng loạt cứng đờ.
“Xem đến choáng váng luôn rồi à?”
Trịnh Huy gãi đầu: “Sao tôi cứ cảm giác rất quen mắt?”
Trình Thành gật đầu phụ họa.
Đới Tiểu Lộ thấy bọn họ có vẻ rất nghiêm túc, tò mò hỏi: “Nhìn ra được gì à?”
Yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Trình Thành điểm hai lần lên bức ảnh: “Người này, có hi vọng.”
Tất cả mọi người: “…”
*
Ôn Bạch quay về âm ty, trong đầu luẩn quẩn toàn là những lời của Phương Nhạc Minh.
Cậu ta nói: “Tiểu Bạch, cậu và ông chủ Lục bên nhau bao lâu rồi?”
Trong nháy mắt đó, Ôn Bạch có cảm giác như bị ném một nắm tuyết vào người, cơ thể đóng băng.
Cậu máy móc trả lời: “Không phải đâu.”
Nói xong, chính cậu cũng không tự tin lắm.
Tại sao “không tự tin”, Ôn Bạch không biết.
Phương Nhạc Minh đáp lại bằng một ánh mắt “đừng giả bộ nữa, tớ nhìn thấu hết rồi”, ngoài miệng lại nói: “Được thôi.”
Ôn Bạch: “…”
Sau đó Ôn Bạch trở về âm ty.
Sau đó cậu ngồi một mình trong phòng.
Cậu hơi ngả người dựa vào thành giường, gối bị xê dịch, lộ ra hộp gỗ nhỏ giấu bên dưới. Ôn Bạch cầm hộp gỗ, định bỏ nó xuống phòng chứa đồ thì tuột tay làm rơi, con dao lăn ra.
Sáng loáng lạnh băng.
Ôn Bạch: “…”
Mấy giây sau, Ôn Bạch cầm con dao ngồi ở bàn.
Trước kia cậu không định dùng nó nhưng bây giờ lòng cậu đang hỗn loạn nên muốn tìm cho mình chút chuyện gì đó để làm.
Cắt một người giấy nhỏ để giết thời gian cũng tốt, nghĩ vậy, Ôn Bạch tiện tay rút một tờ giấy ra, dùng bút vẽ một đường viền.
Đế Thính nói tùy tiện vẽ thôi cũng được, ra dáng người là có thể dùng nhưng Ôn Bạch lại vẽ rất cẩn thận.
Dù sao đây cũng là người giấy đầu tiên, mà chắc cũng là cuối cùng – bởi vì ngoài kia còn có một nhóc đèn mập khó tính.
Vẽ xong hình thể cơ bản, Ôn Bạch còn vẽ thêm lên trang phục của nó hai bông hoa.
Dao nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén, cậu cẩn thận đi lưỡi dao dọc theo đường viền, một người giấy nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống.
Cơ thể nó run rẩy, lảo đảo bước về phía trước như một đứa trẻ sơ sinh đang học đi, cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững, đối mặt với Ôn Bạch.
Ôn Bạch mỉm cười, khẽ chạm vào trán nó mấy cái.
Đang định đặt nó vào lòng bàn tay thì ngoài cửa chợt có tiếng động vang lên.
“Cạch…”
Ôn Bạch giật nảy mình.
Một lớn một nhỏ cùng quay đầu sang.
Lục Chinh đang đứng ở cửa.
Hai người đối diện nhau.
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch muốn dựa vào người giấy để quên đi chuyện về Lục Chinh nhưng bây giờ đột nhiên lại phải chạm mặt bất ngờ, hết thảy những chuyện muốn quên kéo nhau dâng trào.
Tết Trung Nguyên, hồn tranh, khăn voan, kiệu hoa, đèn sen nhỏ, từng chút từng chút một.
Xưa nay Ôn Bạch không biết con người lại có thể nhớ ra được nhiều chuyện như vậy chỉ trong một nháy mắt.
Lòng cậu triệt để rối tung, không chú ý thấy người giấy kia vẫn luôn quay qua quay lại, hết nhìn cậu rồi lại nhìn Lục Chinh.
Cuối cùng như thể hạ quyết định, nó bay vù sang chỗ Lục Chinh.
Ôn Bạch không kịp ngăn cản, người giấy kia đã bám vào ngón út của Lục Chinh, sau đó nắm lấy ống tay áo bò lên, đứng trên bả vai của hắn.
Hình như còn chưa đủ, nó chậm rãi hướng tới gần mặt Lục Chinh hơn…
Ôn Bạch: “…”
Sợ bị Lục Chinh nổi lửa đốt, cậu lanh tay lẹ mắt định bắt nó về nhưng trong nháy mắt bắt được nó, đột nhiên cậu nhớ tới những lời sáng nay Đế Thính nói.
Đế Thính nói người giấy này hành động theo tâm ý của chủ nhân.
Theo tâm ý của chủ nhân.
Tâm ý của chủ nhân.
Ôn Bạch: “…”
Bước chân của Ôn Bạch khựng lại.
Tức là… đối với Lục Chinh, cậu, cậu có ý này sao!??[Hết chương 58]
Danh Sách Chương: