• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh tà dương chậm rãi biến mất, là tia sáng cuối cùng của ngày và cũng là tia sáng cuối cùng của năm.

Ôn Bạch nhớ đến tết âm của hai năm trước, ở Nam Thành có mưa, mưa không lớn lắm nhưng lại xối ướt nhẹp hết Nam Thành.

Cậu làm tổ trong nhà suốt kỳ nghỉ tết.

Ba mẹ sợ cậu ở nhà một mình buồn nên gấp gáp chạy về, làm cho cậu bữa tối tất niên đón giao thừa, sau đó quần áo cũng chưa kịp thay, lại vội vàng lên chuyến bay đầu tiên của năm mới rời đi.

Thực ra Ôn Bạch đã quen với trạng thái chỉ có một mình rồi, thậm chí còn cảm thấy rất yên tĩnh.

Ba mẹ không thể trở về ăn tết, điều Ôn Bạch nghĩ nhiều nhất chỉ là sợ ba mẹ quá bận rộn với công việc, cơm nước qua loa chứ không bao giờ thắc mắc tại sao họ lại để cậu ở nhà một mình.

Trước kia Ôn Bạch luôn cho rằng mình đã quen, thậm chí rất hưởng thụ việc được sống một mình, mãi đến tận ngày đó nhìn thấy Lục Chinh ở bên trong hương Tố Hồi.

Ôn Bạch bỗng nhiên nhận ra, “một mình” của cậu và “một mình” của Lục Chinh hoàn toàn khác nhau.

Cậu thích ở một mình vì bên cạnh cậu không thiếu bạn bè.

Ba mẹ bận rộn công việc nhưng từ khi có trí nhớ, trong tuổi thơ của cậu chưa bao giờ vắng bóng ba mẹ.

Đi học, mối quan hệ với bạn bè và thầy cô giáo rất hòa thuận.

Náo nhiệt mới là tình trạng thường xuyên, cho nên thỉnh thoảng “một mình” sẽ cảm thấy thanh bình yên tĩnh.

Nhưng “một mình” của Lục Chinh lại là “một mình” đúng nghĩa.

Dài đằng đẵng, chầm chậm trôi, “một mình” ngày qua ngày.

Có lẽ đối với những thần quan như bọn họ mà nói, cuộc sống đó chính là điều bình thường, họ cũng đã quen với cuộc sống như vậy rồi nhưng Ôn Bạch lại cảm thấy quá giày vò.

Tuy nhiên cậu không thể nói ra được.

Cậu không thích nhìn thấy Lục Chinh để lộ ra sắc mặt đó nhưng đó chính là Lục Chinh, thậm chí là Lục Chinh từ trước đến nay.

Cậu cũng không muốn “phủ nhận” Lục Chinh của quá khứ, chẳng qua cảm thấy quá đau lòng.

Sau khi tia sáng cuối cùng biến mất, đèn cảm ứng ở đầu giường tự động mở lên.

Ôn Bạch đang được Lục Chinh ôm vào lòng, màu đèn ấm áp phủ lên nửa gương mặt dịu dàng của Lục Chinh. Dựa vào một chút cảm giác say rượu còn sót lại, cậu lẩm bẩm: “Có phải là em chưa nói với anh rằng thực ra em đã từng gặp anh?”

Lục Chinh cho là cậu đang đề cập đến chuyện hương Tố Hồi, định nói là biết rồi nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe Ôn Bạch nói tiếp: “Một nghìn năm trước, ngày mà anh nhặt được đèn sen nhỏ, nhưng chỉ thấy một nửa mặt mà thôi.”

Lục Chinh: “Tại sao lại là nửa mặt?”

“Bởi vì lúc đó em nhìn thấy anh, gọi tên anh nhưng chưa kịp gọi xong thì bị đưa trở về.”

Cậu thấy Lục Chinh nhíu mày.

Ôn Bạch chậm rãi kể tiếp: “Anh có còn nhớ không, cái hồi mà em quay trở lại nhân gian của một nghìn năm trước, em nói nơi đó khác với trong bức tranh Đêm Tế, ngoại trừ Nguyên Nguyên ra thì trời còn đổ mưa?”

Lục Chinh nhìn cậu chăm chú.

“Thành hoàng dẫn em đi dạo dọc bờ sông, cuối cùng vào nghỉ chân ở một quán trà. Khi trời sắp sáng, bên ngoài có mưa, thành hoàng nói có việc phải đi trước, sau đó em cũng rời khỏi quán luôn.”

“Trên đường rất ít người qua lại, không biết thành hoàng hạ lên người em phép thuật gì mà mưa không bị dính vào, em nhàm chán đi dạo lung tung, đi tới sông Lưu Quang, sau đó…”

“Em đứng ở trên cây cầu?” Ôn Bạch chưa nói xong thì bị Lục Chinh ngắt lời.

Hai bàn tay vòng qua cổ Lục Chinh của Ôn Bạch hơi siết lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Sao anh biết?”

Lục Chinh nhìn sâu vào mắt cậu, hồi lâu sau khẽ cười, nói: “Anh nghe thấy.”

Hóa ra lần đó không phải là lỗi giác của hắn.

Ký ức của Lục Chinh phút chốc bị kéo về ngày mưa của một nghìn năm trước kia, thực ra ký ức của hắn đối với dương gian rất ít, chủ yếu đều có liên quan đến đèn sen nhỏ.

Lần đầu tiên nhặt được nó, sau đó là mấy lần dẫn nó lên nhân gian chơi.

Nhớ rõ nhất chính là ngày mà hắn nhặt được nó.

Ngày đó nhân gian có mưa, hắn men theo khí tức của đèn sen nhỏ đi dọc bờ sông, sau đó hắn đứng dưới một mái hiên, đối diện là một cây cầu.

Lục Chinh chẳng biết cây cầu đó tên là gì, cũng không để ý, chỉ nhớ hai bên bờ sông treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, có lẽ những ngọn đèn này đã cháy suốt đêm, giờ còn lại ánh lửa leo lắt.

Chân trời hửng sáng, đường phố vắng vẻ.

Đế Thính thường nói nhân gian rất náo nhiệt, Lục Chinh lại cảm thấy cũng bình thường.

Sau đó hắn nghe thấy một giọng nói.

Rất nhẹ, như tan vào trong gió.

Dường như có ai đó đang gọi hắn.

Lúc quay đầu lại nhìn sang thì trên cầu chẳng có ai cả.

Vừa rồi hắn cũng cảm giác được trên cầu có người nhưng giờ lại không còn.

Cách một màn mưa, chỉ còn cây cầu trống vắng.

Vẫn là cây cầu đó, vẫn là đèn lồng đó.

Cũng chỉ cây cầu ấy mới còn vài cái đèn lồng sắp cháy hết.

Bên tai là tiếng mưa nhỏ vụn rơi xuống mái hiên cùng với tiếng nước sông đang chảy, không có tiếng người nào cả.

Lục Chinh chỉ coi như mình bị cái đèn hoa sen này gây ra ảo giác nên không để tâm.

Sau đó thì sao?

Hình như là hết mưa rồi.

Hắn đi lên cầu, muốn thả ngọn đèn hoa sen chẳng biết từ nơi nào trôi đến mà ai đó đánh bậy đánh bạ viết trúng tên của hắn xuống dòng sông, cuối cùng lại quyết định không thả nữa.

Chính Lục Chinh cũng không nói ra được nguyên do.

Có lẽ cảm thấy tuy món đồ này nhỏ xíu chỉ bằng lòng bàn tay nhưng ánh nến lại rất bắt mắt.

Cũng có lẽ cảm thấy đáng tiếc khi nhìn những ngọn đèn khác dưới sông đang chìm dần.

Lục Chinh mang theo ngọn đèn giấy từ hoàng tuyền đến nhân gian, lại từ nhân gian quay ngược trở về.

Dưới ánh nến sắp tắt, ma xui quỷ khiến đút cho nó hai giọt máu, truyền linh lực, cho nó linh thức.

Làm xong những việc này, Lục Chinh vô thức nhếch môi cười.

Mình đang làm gì vậy?

Muốn nuôi nó sao?

Rảnh rỗi quá chi bằng đi ngủ một giấc, nghĩ vậy nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng.

Chẳng bao lâu, khắp âm ty đều biết chuyện hắn nhặt được một ngọn đèn và cho linh thức, đi đến nơi nào cũng nghe bàn tán. Bất kể là Đại Đế hay Đế Thính đều nói ngọn đèn mà hắn nuôi ra, không phải là một đứa trẻ kiệm lời thì cũng nóng nảy cuồng bạo.

Chính Lục Chinh cũng tin vậy.

Ai ngờ lại là một ngọn đèn yếu ớt đến nỗi không thể tách khỏi hắn.

Khi nhóc đèn mập vừa mới tỉnh ngủ, không ồn ào náo loạn như bây giờ, cả ngày chỉ bám dính lấy Lục Chinh, đến Đế Thính cũng không thể ôm được nó.

Đế Thính nói trẻ con nhân gian là vậy đó, sợ hãi người lạ.

Khi bị đưa cho người khác dẫn theo cũng không hề khóc, chỉ không ăn không uống, không nói không rằng, thỉnh thoảng hỏi một câu, nội dung cơ bản chỉ là Lục Chinh sắp về chưa, Lục Chinh đang ở đâu.

Chỉ cần cảm nhận được khí tức của Lục Chinh, dù cho cách rất xa cũng phải tìm cách thả mình bay qua.

Lúc đó nó bay chưa thành thục, vừa ra đời, lại yếu ớt bẩm sinh nên chỉ bay được hai bước là mệt, mấy lần còn suýt bị ngã khỏi cầu Nại Hà rơi xuống hoàng tuyền bên dưới.

Lục Chinh không dám để người khác mang theo nó nữa.

Sau đó hắn đi đến đâu, trên bả vai đều có thêm một ngọn đèn hoa sen.

Qua một thời gian, ngọn đèn nhỏ mới dần dần bằng lòng thân thiết với những người khác, tính cách cũng bắt đầu sáng sủa lên, không còn giống như lúc trước, dù khó chịu cũng không thể hiện ra.

Các âm sai từng lo lắng rằng ngọn đèn nhỏ bám dính như thế, nhỡ đâu một ngày nào đó đại nhân mất hứng hoặc chê nó ồn ào, liệu có đuổi nó quay về nhân gian hay không?

Không phải bọn họ cảm thấy Lục Chinh rất nhẫn tâm mà là bọn họ làm âm sai đủ lâu, đi theo Lục Chinh đủ lâu, suốt mấy nghìn năm, đại nhân chưa từng thay đổi.

Hình như chỉ có hai loại tâm trạng, nhàm chán và tức giận.

Theo cách nói của bọn họ chính là: “Kiểu tức giận đó không phải tức giận về mặt cảm xúc, đơn thuần chỉ là một biểu hiện vu vơ, giống như nhàm chán quá lâu nên tìm lý do nào đó để tức giận, để gây sự vậy.”

Bọn họ cảm thấy so với Đại Đế, đại nhân thích hợp với âm ty hơn, thậm chí còn cảm thấy nếu như một ngày nào đó âm ty hóa thành thực thể, thì sẽ biến thành một người giống đại nhân vậy, như là một quy luật dĩ nhiên mà thiên đạo thiết lập.

Một ngày nào đó nhàm chán tới cực điểm, có khi còn bắt đầu đánh nhau với thiên đạo, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Thậm chí còn tính nếu một ngày nào đó đại nhân thật sự đuổi đèn sen nhỏ về nhân gian, bọn họ sẽ đi tìm và mang về âm ty nuôi tiếp.

Không ai ngờ Lục Chinh lại nuôi nó lâu như vậy.

Lâu đến mức… bọn họ cảm thấy hình như đại nhân biến thành người khác rồi.

Có cảm xúc của “người”, có hơi thở của “người”.

Thỉnh thoảng ngọn đèn nhỏ khóc lóc làm loạn, đại nhân còn bảo bọn họ lên nhân gian tìm mấy món đồ chơi nhỏ về dỗ nó, cũng đến lúc ấy các âm sai mới hiểu rõ, đại nhân nuôi chiếc đèn này không phải để giết thời gian.

Cơ mà Lục Chinh vẫn chưa đặt tên cho nó.

Chính bản thân Lục Chinh cũng quên mất, nói đúng hơn thì hắn từng nghĩ tới rất nhiều cái tên nhưng cái nào cũng thấy không thích hợp lắm.

Tại sao lại không thích hợp? Chính hắn cũng không biết, chẳng qua cảm thấy không thích hợp vậy thôi.

Sau đó Đế Thính nói vẫn chưa đến lúc, do vậy mà chuyện đặt tên bị gác lại.

Mãi đến tận khi gặp Ôn Bạch, Lục Chinh mới biết Đế Thính nói “chưa đến lúc” nghĩa là gì và tại sao hắn lại có cảm giác cái tên nào cũng không thích hợp.

Bởi vì người đặt tên nên là cậu.

Ôn Bạch nghe xong, yên lặng thật lâu.

Cậu không ngờ hóa ra khi đó Lục Chinh cũng nghe thấy tiếng của cậu, còn quay đầu lại tìm cậu, tuy rằng cuối cùng tiếng gọi đó bị hắn coi thành ảo giác nhưng trái tim Ôn Bạch vẫn nóng lên, sinh ra cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Thật giống như cách nhau một nghìn năm, cậu và Lục Chinh nói chuyện qua màn mưa.

Trước kia Ôn Bạch cảm thấy chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là mình có thể nói chuyện với Lục Chinh của một nghìn năm trước nhưng bây giờ ngẫm lại, Ôn Bạch lại cảm thấy rất vừa vặn.

Cậu vừa vặn gặp được Lục Chinh.

Lục Chinh vừa vặn nghe thấy tiếng của cậu.

Chỉ còn lại một điều tiếc nuối nho nhỏ chính là sau khi cậu trở về thế giới hiện thực rồi, Lục Chinh vẫn còn ở nơi đó tìm cậu.

Lục Chinh còn giữ lại một chút ký ức, ký ức đó đan xen với hiện tại, cuối cùng chồng lên nhau, cho ra đáp án.

Nếu như vào lúc ấy cậu thực sự gọi được Lục Chinh, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi ngay trước mắt hắn thì sẽ thành thế nào?

Có lẽ trong một nghìn năm tiếp theo, Lục Chinh sẽ cảm thấy không yên lòng.

Cho nên tất cả đều vừa vặn.

Đều là ý trời.

Nghĩ tới đây, Ôn Bạch bỗng nâng mặt Lục Chinh lên, hôn một cái vào khóe môi của hắn.

Lục Chinh nhướng mày: “Em sao vậy?”

“Chỉ là muốn hôn anh thôi.” Ôn Bạch thật thà đáp.

Giống như những lần khác, chỉ là muốn gọi tên anh vậy thôi.

Ánh mắt Lục Chinh quét ngang khuôn mặt của cậu.

Vậy mới hiểu tại sao đèn sen nhỏ thích đi theo cậu, những lúc hắn làm việc, thỉnh thoảng đèn sen nhỏ cũng sẽ giống cậu, bỗng bám tới dụi dụi cọ cọ.

Hỏi nó muốn gì, nó bảo không có gì.

Nhớ tới đèn sen nhỏ, giọng của Ôn Bạch mềm đi mấy phần: “Khi còn nhỏ Nguyên Nguyên rất nghịch sao?”

Tâm trạng Lục Chinh đang rất tốt, biểu cảm treo đầy ý cười, “Không, rất ngoan, có điều hơi bám dính.” Vừa nói hắn vừa ngả ra sau một chút, mặc cho Ôn Bạch nằm trên người mình, còn thâm thúy bổ sung thêm: “Giống em bây giờ vậy.”

Ôn Bạch bĩu môi biện giải: “Hồi nhỏ em đâu có bám dính.”

Ôn Bạch không nói dối, hồi cậu còn nhỏ quả thực không thích bám dính, người chưa đủ thân thiết rất khó bế được cậu.

Nói xong, Ôn Bạch muốn đứng dậy, vừa mới nhúc nhích thì bị Lục Chinh giữ lại.

“Ôm thế này anh không mệt sao?” Dù gì cũng là một cậu trai trưởng thành, khác với đèn sen nhỏ chỉ nặng mấy lạng kia.

Lục Chinh: “Em có thể cứ để cho anh ôm thế này mỗi ngày, xem đến khi nào mệt thì anh sẽ thả em xuống.”

Ôn Bạch bị giọng điệu “lưu manh” hiếm thấy của Lục Chinh chọc cười.

Cậu thả lỏng cơ thể, gác cằm lên vai Lục Chinh.

Ôn Bạch nhìn bầu trời đen bên ngoài cửa sổ hồi lâu, thở dài nói: “Nếu như đưa Nguyên Nguyên đến bên cạnh anh sớm hơn một chút nữa thì tốt rồi.”

Cuối cùng Lục Chinh cũng nghe được Ôn Bạch nói ra câu mà cậu từng muốn nói.

Lục Chinh biết, trong lòng người này thương hắn.

Hắn vuốt ve sau đầu Ôn Bạch, nhẹ nhàng an ủi cậu, dịu dàng đến mức khiến vành mắt Ôn Bạch hồng lên, cậu nghe thấy Lục Chinh nói: “Không muộn, rất đúng lúc.”

Nếu như Ôn Bạch không nói “sao lúc nào cũng mặt lạnh như vậy”, thực ra Lục Chinh cũng không biết mình của rất nhiều năm trước ở âm ty mang theo sắc mặt như thế nào, thậm chí hắn còn chẳng nhớ nổi trước khi nhặt được đèn sen nhỏ, mỗi ngày mình đang làm gì.

Hình như không làm gì cả.

Cũng may, hắn không phải chờ cậu quá lâu.

Lục Chinh nghiêng đầu, áp má mình vào má Ôn Bạch: “Có phải Đế Thính đã nói gì với em?”

Dệt thảm cho hắn trở nên thật đáng thương, lấy chuyện đó để dọa cậu, hoàn toàn là điều mà Đế Thính có thể làm.

Ôn Bạch khẽ “vâng” một tiếng.

Lục Chinh: “Cậu ta nói gì?”

Ôn Bạch: “Nói anh tính tình không tốt, cực kỳ nhàm chán, nhàm chán đến nỗi Đế Thính cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ đi tìm thiên đạo đánh nhau.”

Lục Chinh thở dài: “Cậu ta dọa em thôi.”

Ôn Bạch lại không cảm thấy vậy.

Đương nhiên cậu biết Lục Chinh sẽ không đi tìm thiên đạo đánh nhau, nhưng ý Đế Thính muốn nói không phải “thiên đạo” mà là Lục Chinh không đặt “bản thân mình” vào trong lòng.

Hắn tùy ý tồn tại, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ tùy ý biến mất khỏi đất trời, chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Ôn Bạch lập tức cảm thấy sợ hãi.

Lời Đế Thính nói nghe qua thì bông đùa nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc, Ôn Bạch có thể nhìn ra, cho nên cậu mới cảm thấy lẽ ra nên đưa đèn sen nhỏ tới bên hắn sớm hơn.

Ôn Bạch: “Sau này sẽ không vậy nữa, em sẽ luôn ở bên anh.”

Lục Chinh chuyển sang vuốt ve gáy của Ôn Bạch, nửa ngày sau mới cất tiếng hỏi: “Luôn ở bên anh? Bên anh trong bao lâu?”

Ôn Bạch chống tay lên vai Lục Chinh, ngồi thẳng người dậy, dựa vào ánh đèn đầu giường để nhìn vào mắt hắn, “Thật lâu, lâu hơn cả một nghìn năm mà Nguyên Nguyên ở bên anh, lâu đến khi Nguyên Nguyên trưởng thành, lâu đến khi anh lại muốn tìm thiên đạo đánh nhau.”

“Nhưng mà lần này đánh nhau, anh phải dẫn em theo.”

Dẫn theo cậu, cùng nhau tan biến.

Trong quá khứ dài dằng dặc nhàm chán của Lục Chinh, thuận theo thiên đạo nhưng chưa bao giờ cảm kích thiên đạo, tuy nhiên bây giờ hắn lại cảm kích từ tận đáy lòng.

Trời cao quan tâm hắn nên mới để hắn gặp được Ôn Bạch.

Tan biến sao? Hắn không nỡ.

“Người có gia đình rồi sẽ không đánh nhau nữa.” Lục Chinh tựa trán mình và trán cậu, khàn giọng nói.

Ôn Bạch khẽ cười thành tiếng.

Một nụ hôn chạm vào mí mắt của cậu, Lục Chinh hôn rất cẩn thận cũng rất trân trọng.

Hôn dọc một đường xuống dưới.

Má ấp môi kề, hô hấp từ từ trở nên nóng rực.

Lục Chinh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, hai tay Ôn Bạch vô thức siết lại, sau khi hít sâu một hơi thì mở ra.

Giữa tiếng vải cọ xát, chiếc đèn nhỏ cùng với ánh sáng lờ mờ ở đầu giường tắt ngóm.



Tác giả có lời muốn nói:

Thiên đạo: Tôi tìm người yêu cho cậu mà cậu vẫn còn muốn đánh nhau với tôi???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LT
LINH TRẦN25 Tháng sáu, 2023 22:42
Từ chap 60 trở lên nội dung bị lặp lại nhiều lần quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK