Mục lục
Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở khu vực bãi rác cá rồng hỗn tạp này biến mất ba ngày trên cơ bản chính là đã chết, mà bọn họ ngay cả một chút manh mối về hung thủ cũng không tìm được, thử hỏi làm sao hắn có thể không tức giận.

- Lão đại, có thể nào bọn họ đã bị quái vật bên ngoài ăn sống hay không?

Bên cạnh một thủ hạ thật cẩn thận nói.

- Không thể nào, tối hôm đó có rất nhiều người đã nhìn thấy bọn họ, cho dù bọn họ có ngốc đến đâu cũng tuyệt đối sẽ không hơn nửa đêm chạy ra ngoài tìm chết.

Ánh mắt của Vương Báo Tử thâm trầm, chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi.

- Chẳng lẽ là người của các thế lực khác làm?

Bên cạnh là một người đàn ông đeo kính trầm ngâm nói.

- Có khả năng này.

Vương Báo Tử gật đầu:

- Nhưng mà cũng không loại trừ là những người khác làm, ngày đó mấy người Chu Hiền có tiếp xúc với người kỳ quái nào không?

- Lão đại, ta đều đã hỏi thăm ngày đó không có người bên ngoài tiến vào, Chu Hiền giúp một người bằng hữu vận chuyển người máy hỏng trở về nhà, sau đó không nhìn thấy hắn xuất hiện.

- Bằng hữu?

Tinh quang trong mắt Vương Báo Tử chợt lóe:

- Là loại bằng hữu gì?

- Không rõ lắm, nhưng mà hình như quan hệ rất tốt.

Thủ hạ kia vẻ mặt nhớ lại nói.

Lúc ấy, khi thẩm vấn Lâm Dạ hắn đã ở đây cho nên coi như tương đối hiểu rõ, hơn nữa sau đó hắn cũng đã tìm những người gần đó hỏi qua, quả thật có chuyện này.

- Không đúng.

Không ngờ, lúc này người đàn ông đeo kính lại đột nhiên xen vào.

- Ta hiểu rõ tên Chu Hiền kia, hắn tuyệt đối sẽ không thể nào tốt bụng đi giúp người khác như vậy được.

- Ý ngươi là người kia có vấn đề à?

Vương Báo Tử cũng nhận thấy dị thường, nhìn về phía hắn.

- Hẳn là không sai được, cho dù không có vấn đề gì thì chuyện này cũng không thể thoát khỏi quan hệ với hắn.

Người đàn ông đeo kính đẩy khung kính ánh mắt sắc bén nói.

Vương Báo Tử nghe vậy vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lẽo nhìn về phía thủ hạ bên cạnh.

- Đi bắt tiểu tử kia tới đây cho ta!

- Vâng!

Một đám thủ hạ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người đi về hướng chỗ ở của Lâm Dạ.

Có thậm chí mấy người trực tiếp điều khiển người máy chạy đi, phòng ngừa Lâm Dạ phản kháng hoặc chạy trốn.

Thế trận khổng lồ này nhất thời cư dân ở xung quanh kinh hãi, nhao nhao rời xa chạy về nhà đóng chặt cửa phòng, sợ liên lụy đến mình.

- Có chuyện gì vậy?

Lâm Dạ ở rìa bãi rác rất nhanh đã chú ý tới hỗn loạn bên ngoài, nghi hoặc đi ra ngoài cửa.

Nhưng khi hắn cẩn thận tập trung tinh thần cảm giác tình huống bên kia thì vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi.

Bởi vì hắn phát hiện mảnh xôn xao kia là về hướng phía mình, hơn nữa tốc độ rất nhanh thật giống như trực tiếp tập trung về vị trí của hắn, thậm chí đã có thể nhìn thấy bóng dáng của mấy người máy chiến đấu.

Có gì đó không ổn!

Xuất phát từ trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm, Lâm Dạ lập tức buông dụng cụ xuống. Chần chờ một lát, nhanh chóng xoay người lấy chủy thủ hợp kim cùng mấy khối lương khô vừa mới đánh bóng xong sau đó lướt ra khỏi phòng làm việc, thoát khỏi chỗ ở.

Mãi cho đến khi hắn chạy ra phía sau núi rác mấy trăm thước, lúc này mới dừng bước, cách khe hở âm thầm quan sát hướng xa xa.

Quả nhiên không bao lâu sau, ba người máy và một đội ngũ với gương mặt quen thuộc đã xuất hiện ở chỗ ở của hắn.

Đó là người của Vương Báo Tử!

Vẻ mặt Lâm Dạ trầm xuống, rốt cục hắn đã biết sự bất an trong lòng đến từ đâu.

Không cần phải nói, nhất định là chuyện của Chu Hiền bại lộ, bằng không thì Vương Báo Tử không thể nào phái ra tế trận lớn như vậy được.

Lúc này cũng mới có ba ngày mà đã tra được trên người hắn. Hắn vẫn đã đánh giá quá thấp năng lực dò xét tin tức của đối phương.

May mắn hắn đã sớm dự liệu sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị trước, bằng không thì chết cũng không biết chết như thế nào.

Mắt thấy chỗ ở bị đối phương vây quanh, hắn lập tức ẩn nấp thân hình, nương theo núi rác yểm hộ dần dần rời xa.

- Lục soát cho ta!

Hét lớn một tiếng, thủ hạ của Vương Báo Tử trực tiếp phá cửa mà vào trong chỗ ở tìm kiếm khắp nơi, chỉ chốc lát sau đã truyền đến một trận âm thanh ném đồ.

Mặt Lâm Dạ trấn tĩnh như nước.

Tuy chỗ ở đó cực kỳ cũ nát, nhưng dù sao cũng là ngôi nhà đầu tiên sau khi hắn đến thế giới này, ở lâu cũng sẽ có tình cảm.

Nhìn nó bị hủy như vậy, cho dù là hắn thì cũng không thể tha thứ cho đối phương được.

- Vương Báo Tử phải không?

Trong lúc nỉ non, hàn quang trong mắt Lâm Dạ hiện lên, bàn tay đặt ở trên chủy thủ bên hông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK