Mục lục
Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ một chút, Lâm Dạ lập tức gật đầu:

- Được, ta đi cùng các người.

- Vậy thì mau đi chuẩn bị một chút đi, lập tức sẽ xuất phát.

Thần sắc Lão Đa có chút vội vàng, giống như có việc gấp phải đi nội thành.

Mang theo Lâm Dạ chào hỏi đơn giản với đội ngũ, sau khi mọi người hơi làm quen với nhau xong thì sang một bên bắt đầu chuẩn bị.

10 phút sau.

Một người đàn ông trung niên điều khiển người máy lực lượng phía trước quay đầu lại, hô to một tiếng về hướng đội ngũ.

- Xuất phát!

Trong nháy mắt, cả đội ngũ đã động đậy.

Hai chiếc xe off-road khởi động động cơ và lái xe trên một con đường vô tận.

Người điều khiển người máy thì chạy hai bên trái phải, điều tra cảnh giác tình huống xung quanh, để tránh xuất hiện tình huống bất ngờ.

Lâm Dạ làm người máy phòng ngự nên được phân công phòng thủ phía sau, đi cùng người máy sửa chửa của Lão Đa.

- Tiểu tử, ngươi đã quyết định đi con đường phi công chính thức chưa?

Lão Đa đột nhiên hỏi.

- Ừm.

Lâm Dạ yên lặng gật đầu:

- Thay vì sống trong bóng đêm, chi bằng sống oanh liệt dưới ánh mặt trời.

Những lời này giống như là đang trả lời, lại giống như đang nói với mình.

Hắn đã mệt mỏi với cuộc sống trong bóng tối, đây chính là thời gian để thực hiện một sự thay đổi.

- Oanh liệt à?

Lão Đa nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bầu trời, sau đó thở dài một tiếng.

- Cũng đúng, nhân sinh trên đời vẫn nên sống cho thật tốt, ta ngược lại bị ngươi đánh thức.

- Ta nghe nói Lão Đa lão là từ nội thành tới, lấy tay nghề của lão, sinh tồn ở trong nội thành hẳn là không khó chứ?

- Đều là chuyện cũ, không nhắc đến cũng được.

Lão Đa cười tự giễu, không dừng lại ở đề tài này.

Lâm Dạ thấy bộ dáng không muốn nói nhiều của lão thì cũng thức thời không hỏi nữa.

Trong trầm mặc, tốc độ đi về phía trước của đội ngũ không ngừng tăng nhanh, rất nhanh đã bỏ xa bãi rác ở phía sau, chỉ còn lại một mảnh gió cát đất vàng mênh mong vô bờvà tiếng bước chân nặng nề của người máy.

Cứ như vậy một đường đi về phía trước, xuyên qua từng mảnh lại từng mảnh phế tích.

Mãi cho đến khi gần giữa trưa cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cũng làm cho mọi người dần dần thả lỏng.

- Dừng một chút, có tình huống!

Đột nhiên, tiếng la hét của người đàn ông hàng đầu đã phá vỡ sự bình tĩnh này.

Mọi người vốn còn đang tán gẫu nhất thời kinh hãi, vẻ mặt căng thẳng.

Lâm Dạ xuyên qua đội ngũ nhìn về phía trước, phát hiện trên đường lại có một vết nứt rộng gần trăm mét, kéo dài ra không biết bao xa, trực tiếp chặn đường đi của bọn họ.

Bên cạnh vết nứt còn chất đống mấy đống rác, hẳn là xe vận chuyển sáng nay vứt ở đây.

Khó trách hôm nay hắn không thấy có xe vận chuyển tới, thì ra là bị thứ này ngăn cản.

- Vết nứt quá rộng, chỉ có thể tìm một chỗ hẹp một chút rồi lại dùng người máy vận chuyển xe qua.

Lão Đa bên cạnh nhíu mày nói.

Nhưng một giây sau, vẻ mặt Lâm Dạ lại lạnh xuống.

- Ta nghĩ, chúng ta có thể tạm thời không có cách nào đi tìm đường khác rồi.

Giống như là để đáp lại lời nói của hắn, phía sau tảng đá khổng lồ xa xa đột nhiên xuất hiện từng bóng đen, nhanh chóng vây quanh bọn họ.

Chuyện Lâm Dạ lo lắng nhất vẫn là xảy ra.

Nhìn đám đông vây quanh, hắn không khỏi nắm chặt lá chắn và vũ khí, vẻ mặt dần dần trầm xuống.

Những người khác trong đội ngũ cũng đều là vẻ mặt bối rối, nhao nhao xoay người bày ra tư thế nghênh chiến, lấy ra vũ khí của mình.

- Không ngờ lại gặp phải người vô pháp ở đây, lần này phiền toái rồi.

Lão Đa bên cạnh thấp giọng nói.

Người vô pháp.

Đó là cách mọi người gọi những người sống trong vùng đất vô pháp này.

Từ tên gọi đã có thể nhìn ra được, đây là một đám liều mạng không để ý đến luật pháp Liên Bang, chuyên dùng một ít mánh khóe không thể nhìn thấy ở loại khu vực trung lập này.

Hơn nữa làm cho tâm tình Lâm Dạ chìm vào đáy cốc chính là, nhân số của đối phương gần như gấp đôi bọn họ, mỗi người đều điều khiển một người máy, ngay cả vũ khí tải cũng nhiều hơn bọn họ.

Rõ ràng.

Tất cả những thứ này đều được lấy từ những người khác.

Bằng không thì lấy thân phận người vô pháp của bọn họ, căn bản không thể nào thông qua nền tảng Liên Bang để bổ sung tài nguyên, chứ đừng nói là sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt này.

- Lưu lại người máy và vũ khí, chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.

Trong lúc Lâm Dạ đang suy nghĩ nên thoát khỏi khó khăn như thế nào thì một người máy nghiền nát hàng loạt người từ trong vòng vây chậm rãi đi ra, trong cửa khoang mở ra, một gã đại hán mặt đầy thịt lười biếng nằm ở bên trong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.

Tiếp theo tất cả người máy đồng loạt nâng súng ống pháo đạn nhắm vào bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK