Hoàng cung Lâm Thiên Quốc nguy nga lộng lẫy, khí thế hùng vĩ, so với cung điện của Khải Vân Quốc chỉ có hơn chứ không có kém, Mạn Yêu mỗi lần đi qua một chỗ đều không khỏi âm thầm khen ngợi trong lòng.
Dưới sự hướng dẫn của thống lĩnh cấm vệ quân, nàng tiến vào Càn Khôn điện. Xuyên qua rèm châu, từ xa trông thấy trên ngai vị cao cao tại thượng là một nam tử mặc long bào, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng tựa như tạc, ánh mắt nhìn nàng mang theo sự sắc sảo nhìn thấu lòng người. Rõ ràng trong ánh mắt kia không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng nàng lại cảm thấy rõ một áp lực vô hình, khiến nàng không tự chủ được sinh ra một chút căng thẳng. Đây là năm thứ 3 nàng tới dị thời không này nhưng chưa từng cảm nhận qua uy nghi của bậc đế vương. Hoàng huynh Khải Vân Đế của nàng rất ôn hòa, chí ít ở trước mặt nàng là như vậy.
Hít sâu một hơi, thu lại tâm tư, nàng chậm rãi vào điện, trong điện văn võ bá quan chia làm hai bên trái phải, đều quay đầu nhìn phía nàng.
Chỉ nhìn thấy đầu nàng đội mũ phượng, rèm châu che mặt, trên người mặc một bộ hồng bào bằng gấm có thêu hoa văn phượng nhiều màu, eo nhỏ thắt gọn, mái tóc không đầy một nắm tay, đuôi áo bào thật dài trải ra phía sau người, quét trên nền gạch trắng tinh, vòng cung màu đỏ theo bước chân ưu nhã của nàng chậm rãi di chuyển về phía trước, giống như bức tranh thủy mặc màu sắc rực rỡ chuyển động dưới ngòi bút danh gia, được thổi vào sức sống vô hạn, thoạt nhìn cảnh đẹp cực kỳ vui mắt.
Lâm Thiên hoàng đế ngồi thẳng người, ánh mắt khẽ động, mặc dù không nhìn thấy dung nhan nàng nhưng chỉ cần nhìn phong thái ung dung cùng với khí chất thanh cao không tầm thường từ bên trong toát ra, đã là không gì sánh kịp. Nữ tử như vậy, nhìn thế nào cũng không giống Dung Nhạc trưởng công chúa khuân mặt xấu xí, điêu ngoa tùy hứng trong lời đồn!
Mạn Yêu đi vào trong đại điện thì dừng lại, hơi uốn gối hành lễ.
"Dung Nhạc bái kiến Lâm Thiên hoàng đế bệ hạ!" Thanh âm dịu dàng trong trẻo, linh hoạt kỳ ảo, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lâm Thiên hoàng đế giơ tay lên một cái, bình đạm nói.
"Công chúa miễn lễ bình thân!"
Mạn Yêu sau khi đứng dậy, cảm giác có một đạo ánh mắt sáng quắc từ bên trái bắn thẳng đến, nàng nhàn nhạt liếc mắt, chỉ thấy một nam tử mặc triều phục hoàng tử, khóe môi nhếch lên ý cười ý vị thâm trường, đúng là Cửu hoàng tử hôm qua có gặp mặt một lần, thấy nàng nhìn qua đây liền trừng mắt với nàng, bộ dáng chờ xem trò vui.
Nàng hơi nhíu mày, nhanh chóng quét mắt bốn phía, chỉ thấy trước mặt Cửu hoàng tử có một nam tử đang nhìn nàng, ánh nhìn mang theo giễu cợt khinh thường. Áo lụa đỏ thẫm, mũ bạch ngọc song long hí châu*, chắc là thái tử Lâm Thiên Quốc. Biểu tình giễu cợt cùng khinh thường như vậy, nàng cũng hiểu là vì nguyên nhân gì. Cười nhạt một cái, nàng không thèm để ý thu hồi ánh mắt, nói với nam tử theo sau:
"Tiêu Sát, đem lễ vật hoàng huynh chuẩn bị dâng lên cho Lâm Thiên hoàng đế bệ hạ."
*song long hí châu: 2 con rồng tranh ngọc
Tiêu Sát theo tiếng của nàng, bưng một hộp quà tinh xảo tiến lên, Mạn Yêu nói:
"Bệ hạ, hoàng huynh của ta cảm kích hậu lễ mà bệ hạ đã tặng, lấy bảo vật này đáp trả, xin bệ hạ vui lòng nhận lấy!"
Thái giám tiếp nhận hộp quà, đặt trước án cẩn thận mở ra. Chỉ thấy bên trong hộp đặt một đôi chén bạch ngọc trên vải gấm màu cam. Đế của chén ngọc hình trường long bàn ngọa**, vành chén khắc tranh phượng múa, chạm trổ tinh tế, chất ngọc trong suốt long lanh, lưu quang tứ phía, vừa nhìn liền biết là trân bảo thế gian hiếm thấy.
**trường long bàn ngọa: rồng đang nằm
Lâm Thiên hoàng đế cầm lên chén ngọc tinh tế tỉ mỉ, ánh mắt khẽ động,
"Chén bạch ngọc lưu ly!"
Một vị đại thần hiểu biết sâu rộng sau khi nhìn thấy, kinh ngạc nói,
"Nghe nói chén bạch ngọc lưu ly lưu truyền trăm năm trước, thế gian chỉ có một đôi này, giá trị của nó không thể ước định. Chén này mà dùng để pha trà, hương trà thấm vào lòng người, nếu như mùa hè, lấy chén này uống nước, có thể trừ nóng giải khát, làm người ta cảm thấy toàn thân sảng khoái, khắp người dễ chịu, kỳ diệu vô cùng!"
Chúng thần xôn xao, Lâm Thiên hoàng đế cười gật đầu, chân mày giãn ra,
"Khải Vân Đế tặng trẫm bảo vật trân quý như vậy, Dương ái khanh, hãy thay trẫm viết một phong thư, nói lời cảm tạ với Khải Vân Đế."
Tiêu Sát quỳ một chân xuống, cung kính nói,
"Lâm Thiên hoàng đế bệ hạ, trước khi phượng giá của công chúa khởi hành, hoàng đế có nói mấy câu, lệnh cho ty chức thay ngài truyền đạt đến bệ hạ."
Lâm Thiên hoàng đế: "Mời nói!"
Tiêu Sát ngước mắt nhìn thẳng Lâm Thiên hoàng đế, trong mắt không chút sợ hãi, nói rành mạch từng câu từng chữ,
"Hoàng đế nói, chén bạch ngọc lưu ly đúng thật là bảo vật hiếm có, nhưng so với vị trí Dung Nhạc trưởng công chúa trong lòng ngài, không sánh được một phần vạn. Hi vọng quý quốc có thể đối xử tốt với công chúa của chúng ta, như vậy mới có thể kết hòa ước trăm năm giữa hai quốc."
Lâm Thiên hoàng đế nghe xong cười ha ha, ý cười dừng lại trên môi,
"Cái đó đương nhiên rồi, công chúa là sứ giả hòa bình của hai nước Lâm Thiên và Khải Vân, cho dù gả cho hoàng nhi của ta, cũng vẫn là khách quý của quốc ta, tuyệt đối sẽ không tiếp đãi sơ suất!"
Dứt lời hắn ngừng một chút, lại nói,
"Còn chuyện hôm qua, đợi Ly vương vào triều, nhất định sẽ cho công chúa một câu trả lời."
Mạn Yêu cười nhạt, lễ độ nói: "Bệ hạ nghiêm trọng rồi!"
Lâm Thiên hoàng đế tán thưởng nhìn nàng, cử chỉ thong dong, lời nói đúng mực, không hổ phượng nghi công chúa một nước. Đúng lúc này, một tên cấm vệ hoàng cung vội vàng vào điện, quỳ phục trên mặt đất, sắc mặt thấp thỏm bẩm báo:
"Khởi bẩm bệ hạ, Ly vương, Ly vương điện hạ ngài ấy..."
Lông mày rậm của Lâm Thiên hoàng đế nhíu lại, trầm giọng hỏi:
"Ly vương làm sao? Cho các ngươi đi truyền điện hạ vào cung, đã hơn một canh giờ rồi, sao còn chưa thấy vào?"
Tên cấm vệ kia cúi gằm, thanh âm run rẩy: "Hạ nhân Ly vương phủ nói... nói Ly vương đang nghỉ ngơi, không thể thượng triều..." Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, càng ngày càng thấp, thấp đến mức hầu như không nghe thấy, như tiếng ruồi muỗi. Nhưng từng câu từng chữ vẫn rõ ràng rơi vào tai hết thảy mọi người ở đó. Trong lòng mỗi người dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Văn võ bá quan, thái tử lẫn hoàng tử, mỗi người một vẻ mặt. Dám trực tiếp kháng chỉ như thế, Ly vương tuyệt đối là người duy nhất trong cả vương triều, ngay cả viện một cái cớ cũng không thèm, hơn nữa còn là ngay trước mặt công chúa Khải Vân Quốc.
Mạo phạm tôn nghiêm của hoàng đế chí cao vô thượng, chính là làm mất mặt Lâm Thiên Quốc, đây là tội trạng nghiêm trọng đến mức nào!
Bên trong đại điện trang nghiêm nhất thời lặng ngắt như tờ, người người nơm nớp lo sợ, nín thở ngưng thần, chỉ lo sơ sẩy một cái, mang tới họa sát thân, biến thành nơi trút giận của hoàng đế. Đặc biệt là mấy vị đại thần đã cực lực ủng hộ chuyện thông gia này, trong lòng bàn tay nắm chặt chảy đầy mồ hôi nhớp nháp, trong không khí có một khối bạo nộ ngưng tụ giữa không trung, tạo thành cảm giác sợ hãi đè nén, bay vòng vòng trên đỉnh đầu bọn họ, xuyên thấu qua lỗ chân lông trên da, chậm rãi ngấm vào máu trong cơ thể họ, sau đó nhanh chóng lan ra, tựa như một cây dây leo có độc.
Mồ hôi lạnh rơi xuống nền gạch trắng tinh, âm thanh tách tách lọt vào tai vô cùng rõ ràng, tên cấm vệ quỳ dưới đất kia, đầu vẫn luôn cúi thấp, hận không thể tìm khe hở dưới đất chui xuống.
Không khí căng thẳng áp lực như vậy, ngay cả Mạn Yêu cũng không tự chủ được cảm thấy trong lòng thấp thỏm. Giống như bên cạnh nàng đặt một bong bóng, có người liều mạng thổi khí vào trong, mắt nhìn thấy bong bóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, nhưng nàng lại không biết lúc nào thì nó bùm một tiếng nổ tung.
Cứ như vậy qua nửa khắc, trong bầu không khí áp bức cực độ, tuyệt đối khảo nghiệm sức chịu đựng trong nội tâm một người, vậy mà tiếng nổ như trong dự đoán cũng không tới. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt đầy tức giận của Lâm Thiên hoàng đế, đáy mắt lại ẩn chứa một tia bất đắc dĩ rất khó nhận ra.
Vẻ mặt Lâm Thiên hoàng đế thâm trầm như biển, đột nhiên chuyển hướng sang Cửu hoàng tử đang đứng một bên, Cửu hoàng tử thân thể cứng đờ, liền vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm kêu không ổn, bị phụ hoàng để ý rồi! Quả nhiên, không để hắn bắt đầu lo lắng, bên trên đã truyền đến thanh âm của Lâm Thiên hoàng đế trầm thấp uy nghiêm,
"Lão Cửu, con và Hướng thống lĩnh cùng đi Ly vương phủ tuyên triệu, bất luận dùng cách gì, nhất định phải đưa hắn lên điện! Nếu làm được việc này, trẫm sẽ trọng thưởng. Nếu làm không xong, sau này con cũng không cần lên triều nữa!"
Cửu hoàng tử nghe xong câu trước đôi mắt sáng ngời, nhưng mà câu tiếp sau đó lại làm nụ cười của hắn cứng ngắc trên môi. Lâm Thiên hoàng đế lại nói,
"Con cả đời này ở ngoại thành phía Tây trông giữ hoàng lăng cho trẫm!"
Hắn há mồm cả kinh, tuy rằng hắn là người duy nhất tiến vào Ly vương phủ không cần thông báo, nhưng nếu như vì thế mà chọc giận Thất ca, ngày tháng sau này của hắn sẽ không được yên ổn, hơn nữa những ngày trông giữ hoàng lăng đau khổ không phải dành cho người, muốn hắn ở đó cả đời, chi bằng một đao chém chết hắn cho rồi!
Không khỏi buột miệng nói, "A? Phụ hoàng..." Hắn vừa mở miệng, liền bị ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Thiên hoàng đế chặn lại, miễn cưỡng chuyển khóe miệng, vô cùng bất đắc dĩ cúi đầu, không tình nguyện nói,
"Nhi thần tuân chỉ."
Lĩnh chỉ rồi, trong lòng không ngừng kêu khổ, mặt ủ mày chau xoay người, trong nháy mắt lướt qua sát bên cạnh Mạn Yêu, thấy nàng lãnh đạm đứng yên, hai con mắt phía sau rèm châu trong suốt trầm tĩnh, tựa hồ như chuyện kinh thiên động địa gì cũng không thể dấy lên một tia gợn sóng. Hắn không khỏi cảm thấy phiền muộn, hung hăng trừng nàng một cái, thầm nghĩ, nữ tử này hại hắn tiến thoái lưỡng nan nhưng vẫn giống như không có chuyện gì, thật là đáng ghét.
Dung Nhạc trưởng công chúa, mối thù này ta sẽ ghi nhớ!
Mạn Yêu tiếp nhận ánh mắt của hắn, chỉ cười nhẹ. Người đứng ngoài xem kịch cuối cùng lại tự mình vào trong vở kịch.
Chúng thần lúc này mới thở ra một hơi, giữa Cửu hoàng tử và Ly vương trước nay qua lại thân thiết, nói chung sẽ không có vấn đề. Vẫn là bệ hạ cao minh!
Lâm Thiên hoàng đế sắc mặt dịu đi rất nhiều, liền cùng Mạn Yêu trò chuyện, hỏi han một chút chuyện phong thổ nhân tình của Khải Vân Quốc, Mạn Yêu đáp lại từng câu, không hề miễn cưỡng trả lời qua loa, cũng không khoác lác thao thao bất tuyệt, lời nói vô cùng đúng mực, Lâm Thiên hoàng đế hài lòng gật đầu cười.
Cứ như vậy, thấm thoắt qua nửa canh giờ. Bên ngoài đại điện bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân loạn xạ, có lẽ là vị Ly vương kiêu ngạo kia đến rồi!
Mạn Yêu không quay đầu lại, nhưng phát hiện sắc mặt Lâm Thiên hoàng đế bỗng dưng biến đổi, vừa rồi khóe miệng vẫn còn cười cười, bây giờ trên khuân mặt vốn thâm trầm lại hiện ra nét tức giận, cả bầu không khí vui vẻ lúc nãy trong đại điện cũng bất ngờ đóng băng.
Hạt bụi nhỏ nhoi trong gió nhẹ cũng tựa như đến từ địa ngục âm ty, cảm giác lạnh lẽo phút chốc tràn đầy đại điện, tản ra khí tức quỷ dị, ngấm vào chỗ sâu nhất trong lòng người, khiến họ không rét mà run.
Bên tai truyền đến từng đợt tiếng hít không khí, nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt văn võ đại thần và các hoàng tử không ngừng biến ảo, muôn màu muôn vẻ. Bất kể mắt to hay mắt nhỏ, khôi ngô hay xấu xí, tất cả đều mở to mắt nhìn, con ngươi như sắp rớt xuống đất, thần sắc trong mắt, là kinh ngạc? Là phẫn nộ? Là khiếp sợ? Là không dám tin? Hay là bội phần khâm phục!
Nàng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là tình cảnh gì, mà có thể khiến cho Đế vương Lâm Thiên Quốc và một đám thần tử trong nháy mắt sinh ra nhiều biểu cảm như vậy? Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn, đầu tiên là thấy Cửu hoàng tử đang đi vào điện, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang theo nụ cười cứng nhắc, nụ cười đó giống như bị người ta nắm khóe miệng kéo lên, ánh mắt chớp chớp, dường như đang trốn tránh không dám đối mặt với Đế vương cao cao tại thượng, chỉ kiên trì dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi đi tới, giống như cá nằm trên thớt, rõ ràng nhìn thấy con dao sáng loáng trước mắt, nhưng lại không thể không nhảy về phía trước, bởi vì đằng sau là chảo dầu nóng bỏng.
Ánh mắt nàng lướt qua Cửu hoàng tử, phía sau hắn chính là nam tử mưu kế vô song, quái đản cuồng vọng trong truyền thuyết, nàng nhất thời cũng giống như các đại thần, hết sức kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Đây chính là Ly vương - Tông Chính Vô Ưu ?!
Hắn tới thì tới rồi, thế nhưng, người dám cả gan dùng loại phương thức này vào triều, tuyệt đối trước nay chưa từng thấy, có thể nói là xưa nay có một!
Edit: Tuyết Ly