• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Ngư bước vào gian nhã thất phía nam, cười chào hỏi với Cửu hoàng tử, nói:

"Không biết Cửu gia hôm nay có khách, tiếp đãi chậm trễ, mong được lượng thứ! Để tạ lỗi, Trầm Ngư xin hiến một khúc múa, không biết ý Cửu gia thế nào?"
Cửu hoàng tử vừa thấy mỹ nhân, tâm tình lập tức tốt lên, nhướng mày cười nói:
"Ồ? Trầm Ngư còn biết múa sao? Vậy bản đại gia phải xem thử, xem dáng múa của nàng có mỹ diệu giống như tiếng cầm của nàng không."
Trầm Ngư cười quyến rũ, tầm mắt chuyển sang mục tiêu hôm nay của mình - bạch y nam tử. Vừa nhìn thấy, nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng cho rằng tướng mạo vị công tử sát vách kia đã rất hoàn mỹ, nhưng nếu so với nam tử trước mắt thì công tử kia quá nhu hòa, thiếu những đường nét ngũ quan sắc sảo đặc trưng của nam nhân.
Tông Chính Vô Ưu lẳng lặng ngồi ở đó, đối với tiếng đàn tuyệt diệu hay sắc đẹp của nữ tử nổi tiếng kinh thành này, hắn nhìn cũng không thèm nhìn.
Mi mắt đen dày cụp xuống che giấu con ngươi tà mị như đầm nước đen, nhìn không ra thần sắc trong mắt hắn.
Cảnh xuân rực rỡ xuyên thấu qua song cửa sổ giấy, từng mảng lớn chiếu nghiêng vào trong, gian phòng có tiếng đàn tuôn ra, du dương trầm bổng như âm thanh của thiên nhiên, mỹ nhân trong lòng ôm cổ cầm bạch ngọc tinh xảo lung linh, tay áo đỏ tùy ý phất nhẹ, dáng người uyển chuyển như cánh bướm, một bên đánh đàn, một bên múa.
Cửu hoàng tử vỗ tay cười nói:
"Hay lắm hay lắm! Thất ca, huynh nhìn xem, tiếng đàn của Trầm Ngư kết hợp với kĩ thuật múa quả thật là tuyệt hảo!"
Tông Chính Vô Ưu chậm rãi ngước mắt, cũng chỉ liếc một cái, thần sắc trên mặt vẫn là thản nhiên, tựa như thiên nữ hạ phàm cũng chẳng liên quan đến hắn.
Dáng người xinh đẹp của Trầm Ngư nhẹ nhàng xoay tròn, trang sức bên hông múa lên như nhành liễu đón gió.
Nàng đưa lưng về phía nam tử, thân người lui về sau, khom người cong xuống thành một hình vòng cung xinh đẹp, ống tay áo vung vẩy, lụa mỏng như lửa ở giữa hai nam tử, lay động theo cổ tay nàng, phảng phất như bọt sóng vỗ vào bờ biển, một lần, lại một lần, cực kỳ mềm mại.
Cửu hoàng tử ngồi ngay ngắn, thưởng thức kỹ càng, tâm tình rất vui vẻ. Tông Chính Vô Ưu vẫn như cũ cúi mặt ngắm nghía ly trà trong tay, bông hoa màu lam trên sứ men xanh, cổ xưa tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên Trầm Ngư múa ở trong lầu này, ánh mắt nàng luôn lơ đãng nhìn về phía bạch y nam tử.
Dường như có một sức mạnh vô hình lôi kéo nàng, khiến nàng bất giác tiến gần lại.
Giờ khắc đó, nàng như bị khuân mặt cực kỳ hoàn mỹ kia mê hoặc, quên mất ý định ban đầu khi bước vào đây, cũng quên luôn lời dặn lúc trước của vị công tử nọ.
Xoay bước đi tới sau lưng nam tử, lụa đỏ ở trước mắt hắn chậm rãi rủ xuống, cản trở tầm mắt tà mị của hắn đang nhìn chén trà.
Nàng say sưa múa, không nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của Cửu hoàng tử phía đối diện đã biến sắc, cũng không nhìn thấy sự tàn độc lạnh lùng hiện lên trong con ngươi của nam tử trước mặt.
Khi móng tay thon dài của nàng vừa chạm vào bạch y của nam tử, chính vào thời khắc đó, mọi thứ đều biến đổi.
Mảnh lụa đỏ rũ xuống trước mặt nam tử từng tấc đứt lìa, giống như không khí đều ngưng tụ thành ngàn vạn lưỡi đao, chẻ mảnh lụa ra thành từng đoạn. Nàng thậm chí còn không nhìn thấy hắn động thủ.
Chưa kịp ngờ vực, cũng chưa kịp sợ hãi, nàng đã bị một sức mạnh cường đại sút ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "A..." thảm thiết.
Thân ảnh đỏ như lửa phá cửa sổ bay ra, rơi thẳng xuống dưới lầu, đang rơi trong không trung thì có người tiếp được.
Mạn Yêu nhìn nữ tử Tiêu Sát vừa tiếp được miệng phun máu tươi, dáng vẻ cực kỳ đau đớn, trong lòng không khỏi cả kinh, nhíu mi hỏi:
"Ngươi, đụng tới hắn rồi?"
Ánh mắt Trầm Ngư úp mở, hai mắt có chút mù mờ, chỉ cảm thấy ngực đau nhức, như thể lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.
Nếu không phải nàng có nội công hộ thể, hoặc là không có ai tiếp được nàng, vậy thì nàng chắc chắn đã chết.
Xung quanh có người dần dần xúm lại, Tần ma ma sợ hãi kêu lên:
"Là ai dám đả thương nữ nhi bảo bối của ta? Mau nói ma ma nghe, ma ma làm chủ cho con."
Tần ma ma lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một đạo âm thanh băng lãnh truyền tới:
"Là bổn vương! Ngươi muốn phân xử thế nào?"
Đám người nhường ra một con đường, Tần ma ma nhìn rõ nam tử vừa lên tiếng, trong lòng hết sức kinh hãi, nét mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Tay chân đồng thời bò lên phía trước, nhưng đột nhiên nhớ đến cấm kỵ của Ly vương, lập tức bò lui lại, hạ thấp giọng nổi giận với Trầm Ngư:
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Ngang nhiên dám chọc giận Ly vương, ngươi muốn hại chết ta sao?"
Trầm Ngư lấy tay ôm ngực, cúi đầu không lên tiếng.
Tông Chính Vô Ưu liếc qua nữ tử trên đất, nhàn nhạt phân phó thị vệ sau lưng:
"Lãnh Viêm, đem ngón tay của nữ tử này, từng ngón từng ngón một... chặt hết cho Bổn vương!"
Ngữ khí của hắn ung dung bình thản, giống như kêu người ta thái rau.
Sắc mặt Trầm Ngư đột ngột tái xanh, bất ngờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi con ngươi tà vọng như hồ nước lạnh, trong lòng nàng chấn động, tại sao khi nãy nàng chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hoàn mỹ như tiên của hắn, lại không nhìn thấy đôi mắt như diêm la địa ngục kia?
Tần ma ma vội vàng cầu xin:
"Vương gia tha tội..." Lời của mụ chỉ nói được một nửa, gặp phải ánh mắt âm u của Tông Chính Vô Ưu, nửa còn lại đều nghẹn ở cổ họng.
Trầm Ngư nhìn Lãnh Viêm đang sải bước về phía nàng, cả cơ thể run lên, không để ý tới đau nhức trên ngực, nàng xoay người một cái, nắm lấy góc áo Mạn Yêu ở bên cạnh, cầu khẩn nói:
"Công tử, xin hãy cứu ta, ngươi nhất định có cách... Ta chỉ là, chỉ là đụng một móng tay vào xiêm y của vương gia..."
Nàng nói xong, lại phun ra một ngụm máu.
Mạn Yêu nhìn nàng một cái, khẽ thở dài, giơ tay lên nói:
"Ly vương điện hạ, hãy khoan!"
Cho dù Trầm Ngư không cầu xin nàng, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao chuyện này là do nàng mà ra.
Các cô nương xung quanh vừa nghe nói Trầm Ngư chỉ là chạm móng tay vào xiêm y của Ly vương, liền bị trọng thương nặng như vậy, lại còn bị chặt ngón tay, họ vội vã lui về sau, trốn vào trong cửa, len lén thò đầu quan sát tình hình bên ngoài.
Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nhìn sang, dù cho cách nhau cự ly xa như vậy, ánh mắt hắn vẫn mang theo cảm giác áp bức rất nặng nề.
Mạn Yêu hít thật sâu, sắc mặt trấn định nói:
"Ly vương điện hạ, Trầm Ngư cô nương rốt cuộc phạm phải tội lớn tày trời gì mà điện hạ lại đối với nàng như vậy? Ngài cũng biết, đối với một người gảy đàn mà nói, ngài cho người hủy đi ngón tay của nàng, so ra còn tàn nhẫn hơn lấy đi tính mạng người ta."
Tông Chính Vô Ưu không thèm nhìn nàng, mặt không chút biểu tình nói:
"Xúc phạm cấm kỵ của bổn vương, đương nhiên phải trả giá đắt."
Mạn Yêu cười nhạt hỏi:
"Xin hỏi cấm kỵ của Ly vương điện hạ là gì?"
Tông Chính Vô Ưu liếc nàng, ánh mắt đó lạnh như băng, Mạn Yêu giống như không còn cảm giác, tự hỏi tự trả lời, nói:
"Cấm kỵ của Ly vương điện hạ là rượu và nữ nhân! Vậy thì... xin hỏi, Ly vương điện hạ bây giờ đang đứng ở đâu?"
"Đương nhiên là thanh lâu."
Cửu hoàng tử trả lời, hắn trước sau vẫn một bộ dạng đứng xem trò vui.
Mạn Yêu khẽ cười nói:
"Cửu điện hạ nói phải, đây là thanh lâu! Mà thanh lâu là chỗ nào? Là nơi phong lưu vui vẻ tiêu hồn! Một nơi thế này, cái khác không có, chỉ nhiều nữ nhân, Ly vương điện hạ nếu đã có cấm kỵ như thế thì không nên đến. Nếu là bắt buộc phải đến, cũng không sao, nhưng chí ít cũng phải cho thủ hạ của ngài giương cao một tấm bảng, tốt nhất là tấm bảng màu vàng kim hoặc là đỏ thẫm nổi bật, viết rõ: Ly vương đại giá, nữ nhân và rượu, chớ đến gần. Như vậy mới là thỏa đáng, bằng không, mỗi ngày khách nhân lui lui tới tới nhiều vô số kể, ai mà biết được, ngài chính là Ly vương điện hạ đỉnh đỉnh đại danh?"
Xung quanh rất yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hô hấp nhè nhẹ cũng như biến mất.
Mọi người dùng ánh mắt như thấy quỷ trừng trừng nhìn nam tử tuấn mỹ gan to bằng trời, chỉ sợ mấy lời bất kính này của hắn chọc giận Ly vương, sẽ liên lụy đến bọn họ.
Một luồng khí vô hình trong không trung từ từ ngưng tụ lại ngày càng lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Đột nhiên, một tiếng "Ha ha" không sợ chết truyền tới, khiến mọi người sợ hãi đến mức thân thể run lên, phút chốc đổ đầy mồ hôi lạnh.
Edit: Tuyết Ly

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK