Mạn Yêu trong lòng cười khẩy, nét mặt cũng bình tĩnh như ban đầu, vào lúc mọi người đều cho rằng nàng sẽ có biểu hiện gì đó, thì nàng lại hạ tay xuống, yên lặng đứng đó, không nói gì cũng chẳng làm gì.
Thật giống như một người ngoài cuộc, nghoảnh mặt làm thinh, bình tĩnh như thường.
Tất cả chuyện này thực ra đều trong dự liệu của nàng, chỉ là chưa đến lúc nàng mở miệng.
Tuy nàng không biết vì sao Lâm Thiên hoàng đế lại dung túng Tông Chính Vô Ưu như vậy, nhưng qua những lời đồn đại và nhìn biểu tình ánh mắt của Lâm Thiên hoàng đế khi nãy, có thể khẳng định, Tông Chính Vô Ưu đối với Lâm Thiên hoàng đế mà nói là rất đặc biệt.
Lông mày của Lâm Thiên hoàng đế hơi nhíu, trách mắng nhỏ nhẹ:
"Vô Ưu, không được vô lễ! Dung Nhạc trưởng công chúa là sứ giả hòa bình của hai nước, hôn sự của các con có liên quan đến hòa bình trăm năm giữa Lâm Thiên và Khải Vân, không phải trò đùa trẻ con, trẫm đã sai người chuẩn bị xong hỉ phục, con mau đi thay vào, hôm nay sẽ bái đường thành thân ngay trên đại điện này."
Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt nhìn hoàng đế, trong con ngươi đen huyền sâu thẳm không có chút cảm tình nào, vẫn dùng ngữ điệu lười biếng nói:
"Ta nói muốn thành thân lúc nào? Người đừng đem hòa bình hai nước ra ép ta, chuyện này từ đầu đến cuối đều là các người tự chủ trương, tưởng rằng chỉ cần người tới là hôn nhân đã định, ta không thể không lấy hay sao?"
Hắn nâng quai hàm lên, lạnh lùng cười. Trong mắt phượng tà mỹ tràn đầy băng lãnh và kiên định, rõ ràng viết rằng: 'Nếu hắn không muốn, không ai làm gì được hắn!'
Sắc mặt Lâm Thiên hoàng đế trầm xuống, trong mắt đã có tức giận, trầm giọng nói:
"Vô Ưu, con đừng tưởng rằng trẫm sủng ái con, con liền có thể vô pháp vô thiên, đối với chuyện quốc gia đại sự trước mắt, trẫm tuyệt đối sẽ không dung túng con, việc hôn sự này đã định, bất kể con có bằng lòng hay không cũng phải làm! Người đâu, đem Ly vương xuống thay y phục!"
Mặc dù bái đường như vậy có chút sơ sài, nhưng xét theo tính cách của Vô Ưu, muốn hắn làm theo nghi thức thành thân bình thường, căn bản không có khả năng.
Tông Chính Vô Ưu nhìn một đám thị vệ đang tiến về phía mình, cười lạnh nói:
"Hoàng đế bệ hạ muốn ép buộc ta sao? Cho dù người ép được ta và nữ nhân này bái đường, vậy còn động phòng? Có phải cũng muốn đám người này đứng nhìn, hay là trực tiếp tìm người đến làm thay?"
"Nói xằng bậy!" Lâm Thiên hoàng đế bị hắn chọc tức, phẫn nộ quát.
"Hoàng đế bệ hạ!" Mạn Yêu chầm chậm tiến lên, ánh mắt mọi người lập tức tập chung trên người nàng.
Nàng làm như không thấy, con ngươi trong trẻo, cười nhạt một tiếng, ngữ khí bình tĩnh nhưng kiên định:
"Bệ hạ chớ nên nóng giận! Tục ngữ nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt, nếu như Ly vương điện hạ không có ý muốn cưới Dung Nhạc, vậy Dung Nhạc sao có thể cưỡng cầu! Mặc dù Dung Nhạc 20 tuổi chưa gả, nhưng tự thấy chưa đến mức phải nhờ vào thân phận mà cưỡng ép người khác cưới ta."
Dù nàng không phải Dung Nhạc trưởng công chúa thật sự, nhưng kiêu ngạo và tôn nghiêm của Mạn Yêu nàng cũng không thể cho người khác tùy ý chà đạp.
Gả cho Ly vương làm phi vốn cũng không phải là ý nguyện của nàng, cái nàng muốn chỉ là một cuộc sống bình đạm tự do.
Tại nơi hoàng quyền tối thượng này, trong một thời đại mà mạng người như cỏ rác, nàng muốn sinh tồn thì phải hiểu được quan sát tình thế. Nắm lấy thời cơ tốt nhất, sử dụng những lợi thế trong tay, vì bản thân mà đấu tranh chiếm đoạt thứ mình muốn.
Ví như tự do, dù chỉ là ngắn ngủi!
Nếu như thân phận đã định nàng phải lấy một phu quân, vậy cũng phải do nàng đích thân chọn lựa.
Tông Chính Vô Ưu nheo lại phượng mâu dò xét nàng, nữ tử này không chỉ dũng cảm dám nhìn vào mắt hắn, lại rất điềm nhiên trấn tĩnh khi bị hắn nói lời làm nhục.
Ngôn ngữ của nàng tuy không lộ vẻ tức giận, nhưng trong nhu có cương, rất đúng mực, rõ ràng là có mấy phần cứng cỏi, lại có thể đem những điều không vui che đậy trong đáy lòng, ngoài mặt không lộ nửa điểm dấu vết nào.
Đây hoàn toàn không phải là biểu hiện nên có của một công chúa điêu ngoa tùy hứng, được đế vương sủng ái nhất.
Hắn đột nhiên muốn vén lên rèm châu trên mặt nàng, xem xem gương mặt phía sau rèm châu kia phải chăng hoàn toàn trái ngược với những lời đồn đại.
Nhưng chưa kịp giơ tay lên đã hạ xuống, việc gương mặt nàng giống như đồn đại hay không, có liên quan gì tới hắn?
Đôi môi đỏ của Tông Chính Vô Ưu cong nhẹ,
"Vậy là tốt nhất! Mong hoàng đế bệ hạ chọn cho Dung Nhạc trưởng công chúa một phu quân khác, Lâm Thiên quốc chúng ta, cái khác không dám nói, nhưng hoàng tử... có rất nhiều nha."
Khóe miệng hắn tràn đầy ý tứ trào phúng khinh mạn, chậm rãi trầm bổng, kéo dài đến hai tròng mắt băng lãnh, chầm chậm trôi đến đáy mắt.
Lâm Thiên hoàng đế vì câu nói cuối cùng kia của hắn, vẻ mặt biến sắc, ho nhẹ một tiếng mới nói:
"Nếu như công chúa đồng ý, trẫm lập tức cho người triệu toàn bộ thiếu niên anh kiệt nổi danh trong số hoàng thân quý tộc chưa lập thê đến đây cho công chúa lựa chọn."
Chuyện tới nước này, chỉ cần Dung Nhạc trưởng công chúa bằng lòng, đây cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Mạn Yêu cũng không lập tức trả lời, mà là quét mắt một vòng những người xung quanh, khi nhìn đến Cửu hoàng tử, khuân mặt anh tuấn của Cửu hoàng tử thất sắc, con ngươi hiện lên kinh hãi, giống như sợ bị nàng chọn trúng, nàng không khỏi có chút buồn cười.
Lại nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy hắn điệu bộ như đây là chuyện dĩ nhiên không liên quan đến mình, nét mặt như trút được gánh nặng, nàng nhấc mi, chuyển mắt đối diện với Lâm Thiên hoàng đế nói:
"Hoàng đế bệ hạ, vì lo nghĩ cho hòa bình hai nước, việc này cũng không phải không thể, chỉ có điều, thiên hạ đều biết, Dung Nhạc chuyến này đi vốn là phải gả cho Ly vương làm phi, hơn nữa Ly vương điện hạ là người mà hoàng huynh ta ưng ý, bây giờ Dung Nhạc đã đến quý quốc, chưa thành thân đã bị ruồng bỏ, Dung Nhạc chỉ là một nữ tử, cho dù bị người đời đàm tiếu là trà dư tửu hậu* cũng không hề gì, chỉ lo lắng nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Khải Vân Quốc ta biết để đâu? Hoàng huynh của ta thân là vua một nước, uy nghi còn đâu? Chỉ sợ từ nay về sau, Khải Vân Quốc vì một mình Dung Nhạc mà trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, như vậy Dung Nhạc có chết muôn lần cũng không chuộc hết tội!"
*trà dư tửu hậu: ở đây có ý xấu là đồ bỏ không ai cần
Lời nói của nàng âm vang, từng chữ khí phách, rõ ràng là lớn tiếng chất vấn, nhưng lại khiến người nghe thấy từng câu đều có lý, không thể phản bác.
Tông Chính Vô Ưu ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sắc bén bức người, như muốn xuyên qua rèm châu, thận trọng nhìn thấu nàng.
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng mang theo khinh miệt:
"Nói như vậy, công chúa... muốn trách cứ bổn vương?"
Mạn Yêu ngẩng đầu, cười nhạt nói:
"Cũng không hẳn vậy!"
Tông Chính Vô Ưu phượng mâu hất lên, khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh,
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Mạn Yêu cong môi cười nhạt, chậm rãi đi về phía hắn...
~*~
Edit: Tuyết Ly