“Hai mẹ yên tâm, một thời gian nữa hai người sẽ có cháu để bồng.” Hắn cười cười, đi lại đứng bên cạnh cô.
Giản Tích Nhu nghe vậy thì ngại ngùng không thôi.
Tên này rốt cuộc có biết mình đang nói gì không vậy?
“Haha, được.” Bà Giản cười lớn.
Thực sự chuyến đi này của bà quá bội thu rồi!
“Hai đứa mau mau đi chuẩn bị rồi ra ăn sáng.” Bà Giản nói rồi đi về phía phòng ăn.
……
Sau khi hai bà rời khỏi, Giản Tích Nhu liền quay người đi vào phòng, tay đóng cửa lại nhìn hắn với ánh mắt sát khí.
“Anh bị điên sao? Lại dám nói như vậy trước mặt mẹ.” Cô hét vào mặt hắn, gương mặt tràn đầy sự tức giận.
Phong Thừa Trạch vẫn giữ gương mặt cợt nhả, cười cười nhìn cô.
Chỉ khi ở trước mặt cô và người nhà thì hắn mới có gương mặt này thôi.
“Chắc chắn sau hôm qua sẽ có, em yên tâm.” Hắn đi lại bên cạnh cô, tay đưa lên vuốt những sợi tóc còn dính trên mặt cô ra sau tai.
Giản Tích Nhu vẫn còn hờn dỗi, chống hai tay trước ngực nhìn hắn.
“Anh tưởng mình sinh lý khoẻ lắm chắc mà đòi một lần dính luôn, với cả hình như hôm qua đeo bao cơ mà?” Cô nhìn hắn, thắc mắc hỏi.
Hắn đưa tay lên xoa bụng cô, gương mặt tràn đầy sự tự tin.
“Em không nhận ra, hôm qua tôi không đeo bao à?”
Câu nói của hắn vừa dứt, cô nghe như sét đánh ngang tai.
Hắn… hắn vừa nói hôm qua không đeo bao sao?
“Anh… hôm qua không đeo?” Cô thực sự vẫn chưa tin vào những gì mình nghe thấy.
“Phải!” Hắn chắc nịch khẳng định.
Lần này cô sốc toàn tập thật, hắn vậy mà lại không đeo bao!
“Chậc, chắc gì một phát đã dính luôn.”
Cô nói rất nhỏ nhưng không may, hắn đã nghe thấy!
“Em nói gì cơ? Em nghi ngờ khả năng của tôi à?”
Hắn thực sự không dám tin cô lại dám nghi ngờ khả năng của hắn!
“Tôi nghi ngờ đó thì sao? Khả năng một lần dính luôn rất ít anh hiểu không?” Cô vênh mặt lên nhìn hắn nói.
Khoé môi hắn lại nhếch lên, con thỏ nhỏ này lại dám cả gan nghi ngờ khả năng của hắn.
Có phải hắn nên dạy dỗ lại một chút không?
“Em dám cá với tôi, nếu dính em phải đẻ cho tôi nguyên một đội bóng, ok không?” Hắn nói với vẻ đắc thắng.
Kèo này, hắn mà thua hắn không mang họ Phong!
“Được! Ai sợ ai chứ?” Cô mạnh miệng chấp nhận cá cược với hắn.
Cô thực sự không biết rằng, cô thực sự đã rơi vào bẫy của ai kia.
……
Trên bàn ăn, 4 người ngồi đối diện nhau, bầu không khí lúc này thực sự rất… khó hiểu.
“Con mau ăn đi, ăn để có sức tạo mạng người.”
“Con mau ăn đi, ăn mới có đủ chất dinh dưỡng cho đứa nhỏ.”
Hai bà mẹ liên tục gắp đồ ăn cho cô và hắn, nhưng mà vấn đề ở đây đó chính là hai bà mẹ đang gắp cho sai người!!
Mẹ hắn thì gắp đồ ăn cho cô, còn mẹ cô thì gắp cho hắn.
Lại còn cái gì mà có sức tạo mạng người, có dinh dưỡng cho đứa nhỏ?
“Mẹ, con còn nhỏ con còn muốn chơi mà.” Cô nhìn mẹ mình càu nhàu.
Cô mới có 26 tuổi thôi, còn cả sân chơi phía trước sao có thể có baby lúc này được chứ?
Chắc chắn là không rồi!
“Nhỏ gì nữa, 26 tuổi đầu rồi mà còn nhỏ thì ai lớn nữa?”
Nghe bà Giản nói xong cô càng thêm đau lòng hơn. Rốt cuộc bà có phải mẹ ruột của cô không vậy?
Phong Thừa Trạch thì khác hoàn toàn với cô, hắn ung dung ngồi dùng bữa, gương mặt trần đầy vẻ thoả mãn.
Hắn đã quá hiểu tâm lí của phụ huynh rồi mà, khi mà con mình hai mấy tuổi đầu chưa có mối tình nào vắt vai thì ai mà chả lo kia chứ?
Huống hồ, vừa mới yêu đương đã tiến một phát tới mức độ thân mật nhất thì không háo hức mới lạ đó.
“Cô ấy vẫn muốn chơi thì bọn con có con sau cũng được, nhưng mà cô ấy đã cá cược với con…”
Không để hắn nói hết câu cô đã bịt chặt miệng hắn.
Tên này không phải định nói ra vụ cá cược kia đấy chứ?
“Tích Nhu, con làm gì vậy? Để thằng bé nói hết câu đi.” Bà Giản nhăn mày nói với cô.
Linh cảm của bà nói cho bà biết, chuyện hắn sắp nói sẽ rất thú vị.
“Mẹ à.” Cô nhìn mẹ tỏ vẻ không muốn để cho hắn nói.
Và kết quả mà cô nhận được đó chính là mẹ cô không quan tâm lời cô nói.
“Mẹ muốn nghe.” Bà Giản nghiêm túc nói.
Không để cô kịp phản ứng, hắn liền kéo tay cô xuống.
“Cá cược là nếu hôm qua con bách phát bách trúng thì cô ấy phải sinh cả đội bóng cho con.”
Bà Giản và bà Phong nghe xong thì phì cười thích thú, không ngờ hai đứa lại có kèo cá cược thú vị như thế này.
“Anh!” Cô vừa tức vừa ngại đánh hắn.
Hắn thì ngồi im chịu trận không phản ứng lại cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Bà Phong thì nghe xong liền chắc chắn rằng sau lần này bà sẽ có cháu, bởi hồi còn trẻ bà và ông Phong cũng như vậy.
Đúng là bố nào con nấy mà, không lạc đi đâu được.
“Được rồi, mau ăn tiếp đi.” Bà Giản vui vẻ ra mặt, vừa cười vừa nói.
Danh Sách Chương: