• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đến đây xem anh chị ôm ấp nhau chứ làm gì.” Ông Giản vừa nói vừa bước vào phòng bệnh.

“Con…”

Cô thực sự không biết giải thích như nào dưới tình huống này, bố cô vừa mắt thấy tai nghe cô dù có trăm miệng cũng không nói nổi.

“Cô gái lớn chuẩn bị gả cho chồng, tôi làm sao mà cản nổi.” Ông Giản ra vẻ hờn dỗi, giả vờ rơm rớm nước mắt.

“Ông bớt bớt đi, Tích Nhu nó cũng 26 tuổi đầu rồi chứ bé bỏng gì mà ông làm như nó mới yêu lần đầu vậy.” Bà Giản nói.

“Thì nó vốn dĩ là lần đầu yêu mà.” Ông Giản vừa nói vừa nhâm nhi chén trà.

“Tôi quên mất.”

Vâng, thế là ông bà Giản thành công phơi bày sự thật là cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương ra cho ai đó biết.

Hắn như vậy thì như mở cờ trong bụng. Chưa yêu ai thì chẳng phải ngay cả đến nụ hôn đầu của cô cũng thuộc về hắn sao?

“Bố mẹ, hai người ở đây để trêu con sao?”

Thấy tình hình nếu để ông bà Giản ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa khả năng toàn bộ bí mật của cô có thể lộ ra hết nên cô quyết định tìm cớ “đuổi khéo” bố mẹ mình.

“Đưa đồ xong về liền chứ ở lại để làm cái bóng đèn sáng choang chắc?” Ông Giản nói với điệu bộ nói đểu.

Thực sự là nói đểu đó!

“Ông bớt nói mấy lời cay đắng lại đi, con gái lớn yêu đương vui muốn chết còn giả bộ.”

Bà Giản nhìn nửa con mắt cũng biết ông Giản đang giả vờ, dù sao cũng sống với nhau mấy chục năm bà không hiểu tính ông thì còn ai hiểu nữa chứ.

Ông Giản bị vợ nói trúng tim đen thì im thin thít không phản bác nổi, dù sao bà ý đã nói đúng còn nói to mà.

……

Sau một hồi náo loạn trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại hắn và cô.

Không khí trong phòng bây giờ, thật sự rất… khó xử.

“Tôi… tôi muốn đi vệ sinh.” Khó khăn lắm cô mới mở miệng ra nói được một câu, ai mà ngờ được câu cô nói ra lại là nhờ vả hắn vấn đề xấu hổ như vậy.

Nghe thấy cô nói vậy mắt hắn sáng bừng lên, hắn đã chờ câu nói nhờ vả này của cô lâu lắm rồi!

“Để tôi giúp em.”

Nói xong hắn từ ghế sofa tiến lại giường bệnh, một tay ẵm cô theo kiểu công chúa, một tay di chuyển cột truyền nước của cô.

Cô nằm trong lòng hắn mắt chữ O mồm chữ A, hắn khỏe tới như vậy sao?

“Anh ra ngoài được rồi.” Vừa tới phòng vệ sinh cô liền lên tiếng đuổi hắn ra ngoài.

Ai ngờ hắn mặt dày đứng im tại chỗ còn tỉnh bơ buông ra một câu khiến cô suýt chút thì té ngửa.

“Nhìn thì cũng đã nhìn hết rồi, thậm chí còn thử mùi vị rồi thì em còn ngại gì chứ?” Hắn không hề thay đổi sắc mặt, miệng nói những lời đen tối.

“Anh…” Cô thực sự không còn lời nào để diễn tả độ mặt dày của hắn.

Sao hắn có thể nói ra những lời đó mà mặt không biến sắc cơ chứ?

“Tôi làm sao?” Hắn vừa nói vừa tiến lại gần cô, ép cô vào tường.

“Anh… vô liêm sỉ!” Cô vừa nói vừa chống tay lên ngực hắn ngăn cho hắn tiến lại gần mình hơn.

Ai mà đoán được hắn có làm bậy ở trong đây hay không chứ?

“Khi đứng trước em, tôi không có liêm sỉ đâu.” Hắn cợt nhả, vừa nói vừa thổi vào tai cô.

“Bây giờ anh không cút ra ngoài thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.”

Đến nước này hắn đành xuống nước ngoan ngoãn cút ra ngoài đợi cô, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Giản Tích Nhu lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Không phải cô xa lánh hắn hay gì đâu, chẳng qua giải quyết trước mặt hắn quả thực có chút… xấu hổ!

“Này, em xong chưa vậy?”

Phong Thừa Trạch đứng bên ngoài đợi chừng gần mười phút thì thấy sốt ruột vì mãi chưa gọi hắn vào đưa cô ra nên đành lên tiếng hỏi.

“Anh đợi chút…”

Chưa kịp nói xong thì hắn đã đẩy cửa xông vào.

Khung cảnh trước mắt là cảnh cô đang loay hoay không kéo được quần lên, hắn bước vào càng khiến cô lúng túng.

“Tôi… tôi xin lỗi!” Hắn biết điều lập tức xin lỗi sau đó quay lưng về phía cô.

“Anh… anh giúp tôi chút.”

Bây giờ cô thực sự muốn kiếm cái lỗ chui xuống ngay lập tức mất thôi!

Phong Thừa Trạch cũng rất biết điều, nhắm mắt sau đó quay lại giúp cô xong xuôi còn cẩn thận bế cô về giường.

“Cảm… cảm ơn anh!” Giản Tích Nhu lắp bắp cảm ơn hắn, mặt đỏ bừng.

Phong Thừa Trạch nghe thế nở một nụ cười trên môi, gương mặt không giấu nổi sự vui vẻ.

“Tôi không thích cảm ơn bằng lời.”

Giản Tích Nhu nghe vậy lập tức hiểu được ngụ ý trong câu của hắn, mặt lại càng đỏ hơn.

Tên này đúng là càng lúc càng không biết xấu hổ!

“Anh… anh muốn tôi cảm ơn như nào?”

Hắn nghe vậy giả vờ suy nghĩ một hồi, sau đó cúi sát vào mặt cô.

“Tôi tưởng em phải biết rồi chứ nhỉ?”

Giọng điệu xấu xa của hắn càng khiến cô ngại hơn.

Suy nghĩ một hồi, cô đưa tay kéo cổ áo hắn xuống đặt lên đôi môi mỏng kia một nụ hôn.

Hắn nhếch môi cười, tay đưa lên giữ lấy gáy cô, nụ hôn từ nhẹ nhàng thành mạnh bạo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK