Diệp Hương Vân đưa canh cá xong, lại để phần đồ ăn cho Dương Lợi Dân, mới bắt đầu cùng con gái ngồi xuống ăn cơm.
Hôm nay có đồ ăn ngon, Dương Đình Đình lại một tuần lễ không trở về, ở trước mặt các chị rất hoạt bát, líu ríu nói không ngừng.
Chờ nghe được chị ba bảo ngày mai muốn dẫn cô ấy đi dạo phố mua quần áo, Dương Đình Đình nhịn không được, thét lên: "
A a, chị ba, chị tốt quá đi. Em đã rất lâu rất lâu không được mua quần áo mới. Em muốn mua một cái váy bông."
Dương Phán nói: "
Trời đã trở lạnh, váy mặc không được mấy ngày."
Dương Đình Đình có chấp niệm với váy bông nên muốn mua một cái.
Dương Quân Tô nói: "
Mua thì mua, năm nay mặc không lâu, sang năm còn có thể mặc." Dù sao niên đại này không giống đời sau, quần áo mặc một năm liền hết mốt. Thời đại này một chiếc váy có thể mặc được nhiều năm.
Dương Đình Đình nghe chị ba nói xong lại kêu lên.
Diệp Hương Vân nghe thấy mà tâm phiền, nhịn không được bắt đầu giội nước lạnh: "Đình Đình, không phải mẹ nói con. Nhưng một cô gái nhỏ như con mà mặc váy gì, con cũng đừng học những cô gái không đứng đắn kia, ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Lại nói, chân của con vừa thô vừa đen, mặc váy rất khó coi."
Dương Đình Đình vốn đang rất vui vẻ, bị mẹ nói như thế, tức giận đến nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Dương Quân Tô thật sự là không thể nhịn được người mẹ này nữa, cô nhìn thoáng qua chân em út, nói: "Đình Đình em đừng nghe mẹ nói, chân của em vừa thẳng vừa dài, mặc cái gì cũng xinh."
Diệp Hương Vân còn nói dông dài: "
Xinh cái gì, càng dài càng khó coi, càng dài càng giống cô con."
Dương Quân Tô để đũa xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Hương Vân. Những lời này của bà là có ý gì? Rõ ràng rất PUA[1]. Bản thân bà tự ti lại không cho phép người khác tự tin. Bà bị người khác đả kích đã quen, cũng biết làm sao có thể đả kích người khác. Một người phụ nữ không tự tin không hạnh phúc cũng làm một người mẹ không tốt, bà ngay cả bản thân mình cũng không yêu, làm sao lại yêu con mình chứ? Thứ mà bản thân bà không có, làm sao có thể cho người khác?[1] PUA: là một thuật ngữ để chỉ người thích kiểm soát người khác, trong đó có việc sử dụng điểm yếu của người khác để châm biếm, trêu chọc, chỉ trích.
Dương Phán xem xét thần sắc của em giá liền biết mẹ lại làm em gái phát bực, liền mau chóng khuyên nhủ: "
Mẹ, mẹ đừng nói nữa. —— Em ba, em đừng có so đo với mẹ, con người mẹ chính là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ."
Dương Quân Tô cười lạnh nói: "
Thôi dẹp đi, bà ấy mà lòng như đậu hũ? Em thấy là lòng hay miệng đều chua ngoa, người có lòng như đậu hũ có thể nhẫn tâm nói ra lời tổn thương người khác như vậy sao?"
Diệp Hương Vân thấy con gái không khách khí với mình như thế, cũng tức giận: "
Tiểu Tô, con có ý gì? Con gái của mẹ, mẹ nói vài câu thì sao? Mẹ nói con không được, còn không được nói Đình Đình hả?""
Có người làm mẹ như mẹ sao? Chị em chúng con từ nhỏ đến lớn toàn nghe được mấy lời hạ thấp và chèn ép, mẹ không biết nói chuyện thì về sau nói ít lại đi."
Diệp Hương Vân đã sớm bất mãn với con gái thứ ba, trước đó luôn chịu đựng, hiện tại ngay trước mặt hai cô con gái khác, quyết định không nhịn nữa. Bà vừa định lên cơn thì đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.
Dương Chiêu Đệ mang theo hai cô con gái tới.
Dương Phán cùng Dương Đình Đình chạy tới, một người ôm lấy một đứa bé, hôn chụt chụt. Hai đứa bé cười khanh khách.
Dương Quân Tô tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, ôm lấy Hồng Ngọc hôn một cái, cũng hỏi chị cả ngày mai có muốn cùng nhau dạo phố hay không.
Dương Chiêu Đệ khó xử nói: "
Em nói sớm thì tốt rồi, chị đã đồng ý với đồng nghiệp sẽ giúp cô ấy muối dưa, lần sau lại cùng đi đi."
Dương Quân Tô cười nói: "Được, lần sau em sẽ nói sớm với chị."
Kế tiếp, cô lại hỏi chị cả thiếu cái gì, Dương Chiêu Đệ liền nói cái gì cũng không thiếu.
Dương Chiêu Đệ nhìn về phía Diệp Hương Vân: "
Mẹ, nếu không mẹ cũng mua một bộ quần áo đi?"
Dương Quân Tô cũng lười so đo với người mẹ này, liền thuận tiện hỏi: "
Mẹ, mẹ cần gì, con mua về cho mẹ."
Danh Sách Chương: