• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Liễu Giai Ninh đứng dậy ra chỗ khác.

Một lát sau, Liễu Giai Ninh quay lại, bà ấy vui vẻ nói với Lâm Huyền Du: "Còn trai tôi sắp đến đón tôi. Hay Huyền Du, đợi nó đến bác giới thiệu cho cháu nha. Con trai bác cũng rất đẹp trai đó, chỉ là đã hơi lớn tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái nữa. Hầy!"

Đúng là một người mẹ già!

Nhưng mà Lâm Huyền Du cũng không quan tâm đến vị con trai kia lắm. Dù sao cô cũng là người có gia đình rồi.

Lâm Huyền Du gật đầu có lệ, cô giơ tay lộ ra ngón áp út trắng mịn đang đeo một chiếc nhẫn tình xảo, mỉm cười từ chối: "Cháu kết hôn rồi ạ."

Vẻ mặt Liễu Giai Ninh thoát thất vọng. Bà rất thích cô bé này nhưng không có duyên rồi.

Từ xa chạy đến, Bạch Anh Tuấn đi đến bàn của Lâm Huyền Du. Tự nhiên mà hỏi han Liễu Giai Ninh: "Mẹ à, mẹ có sao không? Trợ lý Từ bảo mẹ bị ngã."

Bà ấy xụ mặt nhìn anh ta, khẽ ho khan một tiếng. Bạch Anh Tuấn quay đầu liền nhìn thấy Lâm Huyền Du đang cười. Vẻ mặt lo lắng cũng dịu đi.

Lâm Huyền Du gật đầu, gọi một tiếng như chào hỏi: "Bạch tiên sinh."

Liễu Giai Ninh ngạc nhiên: "Hoá ra là hai đứa có quen biết à? Tiểu Tuấn, là mẹ đụng phải Huyền Du đó nhưng con bé tốt bụng còn giúp mẹ nữa."

Bạch Anh Tuấn nhìn cô, gật đầu coi như cảm ơn: "Cô Lâm, đã làm phiền cô rồi."

"Không có gì mà!"

Hai mẹ con nhà này thật giống nhau. Bảo sao lúc đầu Lâm Huyền Du lại thấy quen mắt, hóa ra là Bạch phu nhân.

Cũng không còn sớm, Lâm Huyền Du nói chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng Lâm Huyền Du đi xa, anh mắt của Bạch Anh Tuấn hơi ngẩn ra.

Liễu Giai Ninh nhìn thấy, chọc còn trai: "Con có để ý con gái người ta thì cũng đã muộn rồi. Cô bé đó hình như đã kết hôn rồi!"

Nói xong bà ấy còn lắc lắc đầu như là cũng chịu. Bạch Anh Tuấn hiểu Liễu Giai Ninh đang ám chỉ điều gì.

Anh trầm mặc thật lâu rồi lắc đầu cười chế nhiễu.

"Chồng cô ấy là Dương Hàn Phong."

Liễu Giai Ninh mở to hai mắt, bất ngờ vô cùng: "Hoá ra là thằng bé Dương Hàn Phong."

Lúc trước nghe báo chí đưa tin, bà ấy còn nghĩ là tin vịt, vớ vẩn. Nhưng bây giờ hoá ra là thật.

Thật là tiếc, cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng thế kia. Liễu Giai Ninh cũng muốn có một cô con dâu như vậy.

Bà cũng muốn có một cô con gái nhưng mà con bé đã thất lạc lâu như vậy. Hơn nữa, vừa rồi còn bị Lâm Tư Tuyết lừa, bây giờ Liễu Giai Ninh đã hết hi vọng tìm lại được con gái rồi. Lúc bà biết tin bị Lâm Tư Tuyết lừa đảo, bà đã bật khóc rồi tức giận đến ngất xỉu.

Bạch Anh Tuấn nhìn vẻ mặt Liễu Giai Ninh, anh ta thu hồi ánh mắt.

Thật ra đối với Lâm Huyền Du, anh ta biết không phải là thích hay yêu. Mà là một cảm giác rất thân thuộc như người thân nhưng anh lại không giải thích được. Lúc Lâm Tư Tuyết đem món đồ kia đến, tuy cả gia đình ai cũng vui mừng đến bật khóc nhưng Bạch Anh Tuấn lại có cảm giác bài xích, cảm giác đó anh không biết là gì. Nhưng sự thật đã chứng minh cảm giác đó là chính xác.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới vừa tới năm mới bây giờ khắp nơi đều đã tràn ngập khí nóng của mà hạ.

Dương Hàn Phong đã bàn với cô việc tổ chức đám cưới, tuy bọn họ đã kết hôn trên giấy tờ rồi nhưng vẫn chưa hề có một hôn lễ nào. Tháng tới ba mẹ của anh sẽ đi du lịch về, vậy nên Dương Hàn Phong thuyết phục cô tổ chức một hôn lễ.

Lâm Huyền Du tất nhiên là đồng ý rồi. Cô vô cùng vui vẻ gật đầu.

Thế là ngày sáu tháng bảy tổ chức, cũng có nghĩ là còn bốn tháng nữa để chuẩn bị.

Một tuần nay, Lâm Huyền Du đang chuẩn bị mở một tiệm quần áo ở trung tâm Hạ thành. Cô không muốn làm ở Dương thị nữa nên viết đơn xin nghỉ, Lâm Huyền Du muốn làm một bà chủ nhỏ.

Cô dùng số tiền lương trong dự án khu đất Lòng Kỳ để mua một tiệm bánh đồ lưu niệm bán lại. Thuê người từ sửa lại, đến nay cũng đã làm được một nửa rồi.

Lâm Huyền Du bưng thùng các tông đến, bên trong là đồ trang trí cho tiệm.

Cô vui vẻ mỉm cười: "Đến xem chị mua được gì nè."

Hai cô nhân viên mới của tiệm, một người tên là La Vân Hi, người còn lại là La Mỹ Mỹ. Hai người là chị em sinh đôi, đang là sinh viên năm ba.

La Vân Hi tính tình năng động, hay cười: "Chị Du, là gì vậy chị?"

La Mỹ Mỹ trầm hơn, tò mò lại gần.

Lâm Huyền Du mở nắp thùng, là một thùng tạp chí về thời trang. Mỗi người một tay, sắp xếp hết lên kệ lại sửa sang lại tất cả quần áo trong tiệm.

Mấy ngày nay cũng có tin tức của Lâm Tư Tuyết, cô ta đã bị bắt. Qua màn hình ti vi, bộ dáng của Lâm Tư Tuyết vây giờ rất khác biết, tiều tụy hơn trước. Khuôn mặt vô cùng hốc hác, ánh mắt ai oán, trách hận nhìn chằm chằm ai đó quá màn hình ti vi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK