• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng tràn ngập sát khí, ánh mắt mà Khương Ly vứt cho Lâm Huyền Du chỉ có thù hằn và chán ghét đến cực điểm.

Bảo sao trái đất thật tròn, vừa dừng chân nghỉ ngơi đã gặp cô. Còn tưởng là thiên kim nhà nào hống hách như vậy, hóa ra là đồ rách nát ở đây làm tên sai vặt cho La Mỹ Tuệ.

Người như Khương Ly sao có thể dễ dàng bảo qua cho người đã khinh dễ mình?

Khương Ly từ từ đứng lên, hai tay chống nạnh đi về phía cô: “Còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu rách nát nhà cô.”

Tiểu rách nát?

Cô ta bảo ai là tiểu rách nát?

Lâm Huyền Du vẻ mặt chưa hiểu gì, ngây ngô hỏi lại: “Cô bảo tôi đấy à?”

Khương Ly bị chọc tức đến hộc máu, hai tay nắm chặt đến chảy máu. Cô ta là đang mắng cô, vậy mà cô lại hỏi có phải mắng cô không. Lại còn là giọng điệu ngây thơ, trắng sáng kia.

Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa bao giờ Khương Ly cảm thấy mình bị hạ thấp như vậy.

Cô ta gắt gao gầm lên: “Không nói với cô còn có thể nói với ai?”

Lâm Huyền Du chỉ về phía La Mỹ Tuệ, thản nhiên đáp: “Cô ấy.”

Khương Ly không còn gì để nói, im lặng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô.

La Mỹ Tuệ cảm thấy tình thế không ổn liền đỡ Khương Ly xuống ghế ngồi rồi quay đầu chỉ trích Lâm Huyền Du: “Cô còn không mau xin lỗi Khương Ly tiểu thư.”

Khiến cho La Mỹ Tuệ này giờ lên mặt sai khiến cô cúi đầu phục vụ, người này chắc hắn là thiên kim nhà nào đó, vẫn là không nên động chạm thì hơn.

Lâm Huyền Du khoanh tay, gật đầu coi như là thành tâm. Khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt sét bén: “Ồ! Xin lỗi…”

Khương Ly ngồi trên ghế run cầm cập, chỉ tay vào mặt cô mà mắng: “Cô! Có tin tôi cho cô biến khỏi đây không?”

Lâm Huyền Du bộ dạng lười tranh cãi, hỏi vặn lại: “Cô làm được?”

Khương Ly hừ lạnh: “Chỉ cần tôi mở miệng nói với anh Hàn Phong một tiếng, anh ấy sẽ đuổi cô khỏi đây. Không chừng còn cho người phong sát cô nữa!”

Nắng xế chiều vừa nóng rát lại vừa chói chang, tia nắng chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Huyền Du.

Trời ban khuôn mặt cô đã sáng sửa, láng mịn, ngũ quan tinh xảo. Cười lên cao quý như nữ thần. Ngay bây giờ, khuôn mặt cô lạnh lẽo, ánh mắt trầm ngâm như đang xem kịch, cả người toát lên khí chất điềm tĩnh mà kiêu ngạo.

Lâm Huyền Du hất cằm, cười như không cười: “Vậy tôi sẽ ở đây chờ bị phong sát.”

Cô ngồi xuống ghế bên cạnh rất tự nhiên, hai chân bắt chéo nhau ngồi thoải mái. Nghiêng đầu nhìn Khương Ly mong chờ.

Khương Ly lúc đầu chỉ định dọa cô một chút. Cho cô biết thế nào là kẻ cao người thấp. Chỉ muốn Lâm Huyền Du cúi đầu xin lỗi cô ta cho đàng hoàng, muốn dạy dỗ cô ta một chút.

Không ngờ bây giờ lại tự làm khó chính mình!

Cho dù Khương gia có to lớn đến đâu thì cũng chỉ là hạt bụi trong mắt Dương gia, cô ta cũng chẳng là gì cả làm sao đá động tới Dương Hàn Phong.

Đúng là tự tìm chết mà!

Lâm Huyền Du đưa tay che miệng ngáp một cái, liếc nhìn cô ta phàn nàn: “Làm gì mà lâu thế?”

Khương Ly tức đến đau tim nhưng bây giờ cô ta làm được gì. Đây là tập đoàn Dương thị, cô ta bình thường tác oai tác oái cũng không dám động chạm bậy bạ đến người của Dương Hàn Phong.

Nếu không, đừng nói là cô ta đến Khương gia cũng khó mà sống sót!

Khương Ly giận!

Như thể giây kế tiếp có thể nhảy dựng lên giết chết cô vậy.

Khương Ly bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng: “Bản tiểu thư không chấp nhặt với cô. Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi một tiếng, chuyện này bỏ qua.”

La Mỹ Tuệ ở một bên dẻo miệng phụ họa: “Khương Ly tiểu thư đã nói vậy rồi, cô còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”

Đôi mắt Lâm Huyền Du sáng ngời lóe lên tia lạnh lẽo ảm đạm: “Khương tiểu thư, không biết tôi làm sai điều gì?”

Khương Ly khẽ mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực: “Cô không biết? Không sao, bản tiểu thư không ngại nói lại cho cô biết. Cô dám mắng tôi, còn dám vô lễ với tôi!”

Lâm Huyền Du gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Khương tiểu thư, tôi không biết đã mắng cô thế nào nhưng mà chắc không để ý đâu ha?”

Có chứ!

Khương Ly là để ý!

Còn là rất để ý!

Cô ta mấp máy môi, định mở miệng phản bát nhưng chưa được chữ nào thì đã bị Lâm Huyền Du chen ngang: “Còn có… Khương tiểu thư đứng trên vạn người, chắc sẽ không vì chuyện nhỏ mà xé ra to ha?”

Lâm Huyền Du rõ ràng là không muốn xin lỗi lại lấy lý do cô ta sẽ không vì chuyện này mà làm bẽ mặt Khương gia. Nói trắng ra là mắng Khương Ly đanh đá, nhỏ nhăn, chút chuyện nhỏ mà ích kỉ không chịu bỏ qua.

Hôm nay là ngày mà cô ta bực nhất. Vừa không gặp được Dương Hàn Phong lại còn bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác. Cô ta từ nhỏ đã được nâng niu trong bàn tay, cô ta bảo muốn hái sao trên trời, chắc chắn mọi người sẽ hái cho cô ta.

Khương Ly cắn chặt môi dưới, nhìn cô với ánh mắt căm phẫn, lửa giận phừng phừng.

Thật lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Tôi còn có việc!”

Nói xong, Khương Ly xách túi xách đi thẳng ra cửa. Nếu còn ở lại nữa, không biết cô ta có bị chọc tới phát điên mà nhập viện không.

Lâm Huyền Du vẩy tay: “Đi vui vẻ, không tiễn.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK