• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nãy đến giờ, Lâm Huyền Du nghe hai người anh một câu, em một câu trông vô cùng hòa hợp. Người ngoài nhìn khung cảnh này sẽ bảo cô là kẻ thứ ba cho xem.

Chậc!

Hai người bọn học tình chàng ý thiếp như vậy, Lâm Huyền Du nào lỡ phá hoại. Cô chỉ có thể ngồi đó ăn hết món này đến món nọ. Không phải nói ba hoa chứ đồ ăn ở đây rất ngon.

Lâm Huyền Du ăn hết món này đến món khác, mỗi món đều đem thử qua một miếng. Đôi cẩu nam nữ kia không ăn thì bà đây ăn. Không thể lãng phí đồ ăn.

Trái lại, Lâm Tư Tuyết chú ý đến Lâm Huyền Du ăn nhiều như vậy thì khóc chịu, quở giọng trách mắng: “Du Du, em xem em kìa, có phải lần đầu ăn ở đây đâu? Sao lại hấp tấp như vậy? Cũng chẳng ai thèm dành với em!”

Lâm Huyền Du nhìn thẳng Lâm Tư Tuyết, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt như lóe lên tia lạnh lẽo, hai con người sâu thẳm khẽ động nhẹ làm người ta hoảng sợ: “Chị à, hai người tình tình tứ tứ trước mặt em cũng không quên em mới là bạn gái của anh ấy?”

Ngay lập tức, Lâm Tư Tuyết cả người cứng đờ. Từ trước đến nay, cô ta có làm như thế nào với Minh Hạo Kỳ trước mặt cô, Lâm Huyền Du một tiếng cũng sẽ không nói ra.

Vậy mà bây giờ tình huống lại như thế này thật khó xử. Lâm Tư Tuyết buông cánh ta Minh Hạo Kỳ ra, thần sắc không tốt lắm. Minh Hạo Kỳ cũng không kém, anh ta trước giờ là thích Lâm Tư Tuyết nhưng vẫn qua lại với Lâm Huyền Du là vì Lâm Tư Tuyết muốn vậy.

Bây giờ người khó xử không ai khác mà chính là anh ta. Minh Hạo Kỳ có chút hoảng loạn: “Du Du, em nghe anh giải thích đã, anh và Tuyết Tuyết chỉ là anh em thôi.”

Lâm Huyền Du bưng ly Wray & Rum Vintage Nephew lên, ngón tay ngọc miết nhẹ vành ly rồi uống một ngụm: “Sao lại là anh em? Tôi là em của chị Tuyết Tuyết thì Minh thiếu gia không phải nên gọi một tiếng chị dâu sao?”

Dùng một chút, cô đặt ly rượu xuống bàn rồi lạnh lùng nói: “Hay là nói, Minh thiếu gia muốn gọi tôi là em dâu?”

Minh Hạo Kỳ kiếp sợ, ánh mắt kia của cô thật sự rất dọa người, anh ta run rẩy nói: “Anh… anh… không phải như em nghĩ đâu mà.”

“Hửm?”

Giọng điệu của Lâm Huyền Du nhẹ nhàng giễu cợt. Minh Hạo Kỳ cũng không ngờ đến ăn một bữa cơm với Lâm Huyền Du lại khó khăn như vậy. Trên trán anh ta toát một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy anh ta rất lo lắng!

Đúng là tra nam!

Ngón tay Lâm Huyền Du gõ cạch cạch trên bàn, tạo thành âm thanh chói tai. Lâm Huyền Du làm như không có gì, mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, xa cách: “Nếu mà Minh thiếu gia đã không muốn nói, vậy để tôi nói!”

Ánh mắt cô khẽ liếc qua Lâm Tư Tuyết đang cắn chặt môi tức giận: “Minh thiếu gia à, tôi thấy anh thích chị Tuyết Tuyết như vậy, tôi cũng không muốn lấy lại.”

“Đồ tôi xài xong rồi, bây giờ tôi tặng lại cho chị, khỏi trả lại. Đồ Lâm Huyền Du tôi đã dùng, chỉ có vứt đi, không có nhặt lại. Bây giờ tặng chị. Không cần cảm ơn!”

Đôi mắt Lâm Tư Tuyết đỏ ngầu, tia máu hiện rõ trong mắt, thật không giống bộ dạng tiểu bạch thỏ thường ngày mà. Nhưng mà, điều này lại làm cho Lâm Huyền Du rất vui.

Cô chưa bao giờ lại thấy tâm trạng thoải mái như lúc này!

Lâm Huyền Du mỉm cười vui vẻ: “Minh thiếu gia, chúng ta chia tay đi. Nhưng mà anh làm ơn nhớ cho kỳ dùm, anh là bị Lâm Huyền Du tôi đá đó.”

Cô nói rồi đứng dậy, cầm lấy túi xách: “Vậy tôi đi trước, chị Tuyết Tuyết, anh rể, hai người cứ từ từ giùm bữa không cần tiễn em đâu. Bye bye!”

Nói xong, cô ung dung rời đi. Bỏ lại đôi cẩu nam nữ tức đến mức muốn nổ tung.

Tâm trạng của Minh Hạ Kỳ và Lâm tư Tuyết thật sự rất tệ, họ người cũng chẳng muốn ở lại nơi này nên nhanh chóng gọi phục vụ tính tiền. Cô phục vụ nhanh nhẹn đưa hóa đơn thanh toán, mặt mày vui vẻ: “Của quý khách tổng cộng là 876 triệu ạ.”

Minh Hạo Kỳ nghe xong thì choáng váng thật sự. Anh ta chỉ là ăn bữa cơm đơn giản, còn chưa động đũa, anh ta có hơi khó tin mà hỏi lại: “876 triệu? Cô có tính nhầm không?”

Cô nhân viên kia cúi đầu cung kính: “Thực sự đã tính rất kĩ ạ.”

Lâm tư Tuyết ôm đầu còn choáng váng: “Chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm nhỏ thôi, sao lại đắt như vậy?”

Cô nhân viên cười, rồi giải thích: “Bữa cơm của quý khách chỉ có chín trăm ngàn thôi ạ. Nhưng mà vừa nãy, cô gái đi cùng hai vị gọi một cái rượu Wray & Rum Vintage Nephew 14 có giá 875 999 100 ạ.”

Bây giờ thì Minh Hạo Kỳ thật sự muốn bóp chết Lâm Huyền Du. Chỉ cần cô ở đây, anh ta liền xông lên bóp chết cô.

Minh Hạo Kỳ tuy là thiếu gia của Minh thị nhưng mà Minh gia dạy con cái rất nghiêm, mỗi tháng tiền tiêu vặt của anh ta chỉ như một sinh viên bình thường, muốn tiêu xài thì phải tự đi mà kiếm tiền.

Ai mà ngờ, Lâm Huyền Du lại chọn ngay chai đắt nhất mà uống một cách ung dung. Bây giờ trong người anh ta không quá sáu trăm triệu.

Đúng thật là khó khăn mà!

Vẫn là Lâm Tư Tuyết thông minh, cô ta nhìn cô nhân viên cười nhẹ nhàng: “Cô cứ ra ngoài trước, chúng tôi dùng bữa xong sẽ ra ngoài thu ngân thanh toán.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK