Tan họp mọi người cũng có hơi bàn tán ồn ào nhưng cũng không dám trước mặt Tần Mặc Đình, đúng thật ý tưởng của Sở Giai Hân không tồi mọi người cũng đều thấy hợp lí nhưng việc để một thư kí phát biểu trong cuộc họp dự án quan trọng thế này là lần đầu tiên bọn họ thấy Tần Mặc Đình phá lệ như vậy, mối quan hệ của họ nhìn vào đã thấy có vấn đề, suốt cả buổi họp Tần Mặc Đình cực kì nghiêm túc chăm chú quan sát Sở Giai Hân với ánh mắt nhẹ nhàng hiếm thấy.
"Anh làm vậy có lộ liễu quá rồi không" - Sở Giai Hân đi theo sau lưng hắn nhẹ giọng nói.
"Anh chỉ tạo cơ hội cho người có năng lực..với lại anh lót đường cho bạn gái đi thì đã làm sao" - Hắn quay người lại nhìn cô bàn tay nhẹ nhàng nân niu đuôi tóc mềm mượt giọng điệu cũng thật sủng nịnh.
"Đúng là có bạn trai làm chủ tịch thích thật đấy"- Cô cũng vì những lời ngọt ngào của hắn mà làm cho bật cười, dù sao thì cô cũng nên tận hưởng cái gọi là sự hạnh phúc của tình yêu. Không biết sẽ đi được bao xa hay sẽ có sóng gió nào ập đến nhưng trước mắt cô không muốn rời xa người đàn ông này.
"Còn không mau ôm chân anh chặt một chút đi".
Vũ Khiêm cũng là lần đầu nhìn thấy thiếu gia vui vẻ như vậy lại càng khác hẳn hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo bình thường khi ở gần Sở Giai Hân, điều lệ hắn dành cho cô là từ trước đến nay chưa từng có nhưng mọi thứ có thật sẽ mãi mãi yên bình thế này không đó cũng là điều Vũ Khiêm lo lắng cho Tần Mặc Đình và cả Sở Giai Hân.
.........
Lúc này, trụ sở nghiên cứu có tổng hai tầng hầm lớn để tra khảo người. Những kẻ bị trói trên ghế ở phía trước chính là đám người bắt cóc Sở Giai Hân và Tưởng Nghiên Ngọc, bọn họ bị đánh đến nỗi không nhìn rõ được nữa tình cảnh sống chẳng được mà chết cũng không xong.
"Bẩn chết đi được" - Một cậu thanh niên màu tóc đỏ rực ở độ tuổi tầm mười tám tay cầm một thanh sắt nhuốm máu tươi của bọn chúng.
"Thời Vũ, cậu xử lí xong chưa ?" -Người đi đến chính là thuộc hạ của Triệu Tứ Khâm, cậu nhóc kia vừa liếc mắt nhìn thấy thì gật đầu.
Những gì tra khảo được từ bọn chúng chính là từ các tổ chức buôn người qua biên giới và một số việc vận chuyển thuốc phiện mà chúng được một tổ chức nào đó thuê, Tưởng Nghiên Ngọc và Sở Giai Hân là điều ngoài dự định của bọn chúng. Người vốn bị bán đi là cô gái tên Mộc Phương Giao cũng bị bắt ở thời điểm đó hiện đang ở căn cứ tiếp tục làm rõ thông tin.
"Cô ta có thân phận khá giống với Bạc Ân Tuỳ cũng là bị gia đình bỏ rơi nên mới thành ra như vậy" - Cậu nhóc nhìn qua sấp tài liệu so sánh hai thông tin của Mộc Phương Giao và Bạc Ân Tuỳ.
"Cũng không có gì mới" - Triệu Tứ Khâm bên ngoài đi vào nhìn bọn chúng bị Thời Vũ tra tấn đến nỗi chỉ toàn là máu trong căn phòng.
"Triệu..Triệu tiên sinh xin anh tha cho tôi...nếu tôi biết cô gái đó là hôn thê của anh có mười cái mạng thì tôi cũng không dám đụng vào..." - Người đàn ông chính giữa khó khăn cất giọng nhìn Triệu Tứ Khâm với ánh mắt sợ hãi.
"Nói gì là hôn thê của Triệu tiên sinh..tụi mày biết cái cô gái mà đánh nhau với bọn mày chính là bảo bối sống của Tần lão đại không hả" - Thời Vũ cười một cách dã man vừa nói vừa dẫm lên bàn tay đang chảy máu của hắn.
Triệu Tứ Khâm siết một hơi thuốc lá từ từ tiến lại gần bọn chúng, hắn dụi điếu thuốc nóng hổi vào gương mặt sưng phù của tên đối diện khiến hắn đau không kiềm được mà hét lên đau khổ.
"Cái tay chạm vào cô ấy là cái này nhỉ.." - Hắn cầm lấy một cây búa từ Thời Vũ đập thẳng vào tay phải của tên đó khiến hắn chịu đau đớn ngất xĩu tại chỗ.
...
Những tên còn lại cũng không thể thoát khỏi, từng người một bị phế hai tay hai chân nhưng vẫn giữ lại mạng sống đưa đến đồn công an. Thời Vũ lái xe tải ném mấy thùng giấy lớn chứa bọn chúng ném trước đồn cảnh sát kèm theo lời nhắn và tố cáo hành vi phạm tội của chúng.
Phía cảnh sát đúng là đang truy lùng đường dây bất hợp pháp của bọn người này nhưng khi mở thùng ra bọn họ như bị một phen doạ hú vía. Không chỉ là phế hết tay chân mà ngay cả mặt mũi cũng bị đánh suýt không thành hình người. Bộ trưởng cũng hay tin vừa nhìn đã đoán ra được người đứng sau, kẻ mà một tay che trời xem thường bọn họ đến mức này thì chỉ có một Tần Mặc Đình ở Hàn Châu.
"Chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua sao ạ" - Diệp Hiểu Minh tức giận nhưng vẫn cố thấp giọng đối diện với cảnh sát trưởng.
"Chẳng phải các cậu luôn truy lùng bọn chúng suốt thời gian qua sao...cũng đã bắt được rồi thì cứ theo luật mà hành sự đừng thắc mắc gì nữa" - Ngay cả ông ta cũng không muốn xích mích với Tần Mặc Đình cũng chẳng muốn đắc tội với hắn nên cũng im lặng cho qua nhưng Diệp Hiểu Minh không như mấy người khác cứ khăn khăn muốn bắt kẻ đã ném đám người này vào sở cảnh sát bắt họ trả giá về việc xúc phạm và gây thương tích cho người khác.
"Ngài đang sợ gì sao...đây vốn dĩ là công việc của tôi sao ngài lại bảo là thôi chứ" - Diệp Hiểu Minh không hiểu nỗi góp cuộc là người đó có uy thế khiếp người đến mức nào mà cảnh sát cũng không muốn vây vào như thế.
"Cảnh sát Diệp nghe đây, tôi không ngăn cậu tự tìm đường chết nhưng...có một số việc không phải chỉ có mình cậu mới bị ảnh hưởng" - Cảnh sát trưởng hoàn toàn tức giận đập mạnh xuống bàn cảnh cáo.
Danh Sách Chương: