Hoắc Quân Nghị trao vào tay Tô Ý Hoan bó sen bách diệp đang nở rộ tỏa hương thơm ngát, cô vui vẻ đón lấy, ôm vào lòng rồi hít một hơi thật sâu.
Thực ra rất ít người biết loài hoa Tô Ý Hoan thích nhất là sen bách diệp, năm xưa ở trong trại cải tạo, đằng sau sân vận động là một cái hồ lớn, có một năm quản ngục đã lẫn lộn rất nhiều hạt giống hoa về, trao cho mỗi một tù nhân một chậu đá nhỏ, một ít bùn hoặc đất và hạt giống hoa để tự trồng. Chuỗi ngày tháng tẻ nhạt trong tù của Tô Ý Hoan cũng có thêm ý nghĩa khi mỗi ngày hồi hộp chờ hoa nở, vắt óc suy đoán xem cuối cùng loài hoa nào sẽ nở ra.
Cuối cùng, chậu hoa của cô nở ra một cặp sen bách diệp.
Cũng chính vào đêm hoa nở năm đó, Tô Ý Hoan đã gặp Hoắc Quân Nghị. Anh được chuyển từ nơi khác tới để hướng dẫn và khảo hạch năng lực nghiệp vụ của quản ngục nơi đây. Hai người gặp nhau ngay trên bờ hồ, nơi Tô Ý Hoan lỡ để quên chậu hoa sen bách diệp của mình.
Kể từ khi Hoắc Quân Nghị xuất hiện, dù ít dù nhiều cuộc sống của cô cũng dễ thở hơn, ví dụ như được chuyển sang một phòng giam ít người hơn, bạn cùng phòng không phải trộm cắp thì cũng là nghiện đánh bạc, họ không giống như phòng giam cũ sẽ lấy kim ra đâm vào người cô hết lần này đến lẩn khác để thỏa mãn sở thích biến thái của mình, cũng sẽ không dậy lúc nửa đêm và làm một loạt các động tác kinh tởm rồi tự rên rỉ.
Hoắc Quân Nghị nhìn Tô Ý Hoan, trông cô còn yếu ớt hơn thời gian trong trại giam, ít ra khi anh ở đó, cô có khuôn mặt đầy đặn và tròn trịa hơn.
“A Hoan, anh xin lỗi, ngày em được giải thoát anh lại vắng mặt, nếu anh biết trước phán quyết từ cấp cao, anh nhất định sẽ…”
Tô Ý Hoan chặn lại lời xin lỗi của Hoắc Quân Nghị: “Anh Hoắc, không sao mà.”
Phải, nếu không có anh, quãng thời gian trong tù có lẽ cô đã quên mất đứa con bé bỏng của mình mà nghĩ quẩn vô số lần.
Sao cô nỡ để anh cảm thấy áy náy, dù chỉ một phần chứ?
“… Em vốn dĩ còn tính đợi ra ngoài ổn định cuộc sống sẽ tìm cách liên hệ với anh, không ngờ… chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”
Nói xong, cô ngay lập tức nối một câu khác để đổi chủ đề: “Anh sao rồi? Công việc thuận lợi chứ?”
Hoắc Quân Nghị mỉm cười, đưa tay lên vò tóc: “May thay, giờ anh không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa rồi, sau này sẽ làm cố định tại chỗ, cũng sẽ có nhiều thời gian để gặp bạn bè hơn.”
Mấy chữ cuối cùng, Hoắc Quân Nghị đặc biệt nhấn mạnh.
Anh vừa nói xong, bầu không khí mờ ám còn chưa kịp lên men đã bị một giọng nói non nớt phá tan: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”
Trần Tĩnh Di chạy từ ngoài cửa vào, nhìn thấy Tô Ý Hoan thì vô cùng lo lắng, tính lật cái chăn đang đắp ngang bụng cô lên xem.
Hoắc Quân Nghị bắt gặp cảnh này, có hơi sững người lại: “Đây là…”
Tô Ý Hoan vuốt mái tóc được búi gọn hai bên của Trần Tĩnh Di, mỉm cười dịu hiền: “Đây là con gái em, đứa bé em đã từng kể trước đó.”
...****************...
Ở một nơi khác, lúc này Trần Niệm Lâm đang bị giữ lại ở hành lang bệnh viện, mà người giữ anh lại không ai khác, chính là mẹ của Cố Diệp Uyển – Lục Cẩm Hoa. Nhìn Trần Tĩnh Di đã được Uy Vũ đón đi, mất hút sau hành lang bệnh viện, Trần Niệm Lâm mới quay sang nhìn Lục Cẩm Hoa:
“Cố phu nhân, có chuyện gì?”
“Cửu gia, tôi nghe nói Tô Ý Hoan đang sống trong dinh thự nhà họ Trần. Cậu làm vậy là có ý gì?”
Trước thái độ chất vấn của Lục Cẩm Hoa, Trần Niệm Lâm chỉ nhíu mày: “Có việc gì để mai nói, hôm nay tôi đang bận.”
Ý tứ thực ra là ‘tôi đang bận tới chia rẽ đôi nam nữ kia.’
Lục Cẩm Hoa ỷ lại vào mối quan hệ khăng khít giữa Trần Niệm Lâm với Cố Diệp Uyển, bà ta xông thẳng lên chặn ngang trước mặt Trần Niệm Lâm, nhất quyết không chịu để anh đi, mở giọng chất vấn:
“Tại sao cô ta lại ở trong nhà họ Trần? Đó là căn nhà sau này Diệp Uyển dọn vào sống! Cậu biết rõ cô ta đê tiện, độc ác, vậy mà vẫn dung túng, chấp nhận cho một người nhân cách bại hoại như thế xuất hiện trong cuộc sống của con gái tôi?”
Trần Niệm Lâm nhíu mày: “Chuyện của cô ấy, chưa đến lượt bà bình phẩm, Cố phu nhân!”
“Cậu!” Lục Cẩm Hoa trợn tròn mắt, không thể tin được lần này Trần Niệm Lâm lại không hề xoa dịu hay an ủi bà ta. Như vậy thì địa vị của Diệp Uyển sẽ lung lay mất, bà ta quyết không thể để chuyện này xảy ra.
"Cửu gia! Cậu có ý gì? Có phải cậu bị cô ta bỏ bùa, đầu óc u mê rồi không? Cậu còn dám bênh vực cho nó…”
Trần Niệm Lâm nhíu mày, biểu cảm trên mặt đã cho thấy anh cực kỳ không vui. Thế nhưng lọt vào đáy mắt Lục Cẩm Hoa, bà ta lại cho rằng câu nói của mình đã thực sự cảnh tỉnh Trần Niệm Lâm. Ai ngờ, ngay sau đó Trần Niệm Lâm một tay đẩy bà ta sang một bên, gằn giọng: “Tôi cảnh cáo bà, đừng có đụng vào cô ấy, nếu không, hậu quả tự chịu!”
Còn Lục Cẩm Hoa thì cả người tức đến run rẩy!
Tiện nhân…
Thủ đoạn khá lắm!
Danh Sách Chương: