• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tiệc sinh nhật Tô Giản Nhu được tổ chức tại khách sạn năm sao sang trọng nhất Diệp Thành, những người đến dự đều cầm theo thiếp mời đặc biệt, đây đều là những đối tượng liên hôn đã được nhà họ Tô khoanh vùng.

Tô Giản Nhu ngồi trong phòng chờ, chuyên viên trang điểm đang tỉ mỉ phẩy từng sợi lông mày cho cô ta, thế nhưng vẻ mặt Tô Giản Nhu lúc này chẳng có chút gì gọi là vui mừng.

Từ ngoài cửa, bạn thân Lâm Nhã bước vào, đến ngồi cạnh Tô Giản Nhu, mỉm cười: "Sao thế? Hôm nay là ngày sinh nhật của tiểu công chúa Tô gia, thế mà vẻ mặt cậu lại sao thế kia?"

Tô Giản Nhu làu bàu: "Cậu biết rõ người mình muốn lấy là ai mà. Chỉ tại con ranh đó, nếu không mọi thứ sẽ chẳng đi chệch hướng như này!" Nói xong tâm trạng Tô Giản Nhu càng bực bội hơn, cô ta đưa tay đẩy chuyên viên trang điểm đứng chắn trước mặt mình ra, ra hiệu chuyển sang làm tóc, sau đó quay qua quở trách Lâm Nhã: "Mà suốt từ tối qua cậu mất tích ở đâu đấy? Gọi điện thoại không thấy nghe, tớ còn tưởng hôm nay cậu sẽ không tới!"

Nét mặt Lâm Nhã có đôi nét gượng gạo, cô ta đặt túi xách lên bàn trang điểm, cười cứng nhắc: "Tối qua tớ lỡ quá chén, ngủ mãi đến trưa nay mới dậy."

Tô Giản Nhu lườm cô bạn một cái, không nói gì nữa. Thế nhưng lúc này Lâm Nhã lại bất chợt lên tiếng: "Mà Giản Nhu này... hôm qua tớ bắt gặp một người, không biết có nên nói ra hay không."

"Cậu biết tính tớ rồi đó, còn không mau nói ra? Úp úp mở mở phiền chết đi được!"

Lâm Nhã thở dài một hơn, bàn tay đang nắm chặt đặt trên đùi từ từ buông lỏng: "Hôm qua... tớ bắt gặp... em gái cậu ở cổng nhà họ Trần, hình như... Cửu gia đã đón cô ta về đấy ở rồi!"

"Cái gì?" Tô Giản Nhu bỗng quát ầm lên, cô ta ngẩng mặt nhìn chuyên viên trang điểm sau lưng, cáu kỉnh: "Cô tạm ra ngoài một lát đi, tôi sẽ gọi cô sau!"

Chờ người lạ đi khuất, Tô Giản Nhu quay sang kéo tay Lâm Nhã: "Có nhìn nhầm không?"

Lâm Nhã lôi điên thoại luôn để cạnh đùi ra, khoe một bức ảnh chụp, trong ảnh Tô Ý Hoan mỉm cười vui vẻ, xung quanh người hầu, vệ sĩ đông đúc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tô Giản Nhu như hoá điên.

"Con ả tiện nhân đó, nếu không phải vì nó, tớ cũng đâu đến bước đường này! Lẽ ra năm xưa không nên xúi bẩy Từ Tĩnh Lan uy hiếp nó gánh tội thay, mà nên lái chiếc xe đó tông chết luôn cả nó, để cả nó và Cố Diệp Uyển đều biến mất khỏi thế gian này!"

Lâm Nhã vội đưa tay lên che miệng Tô Giản Nhu: "Giản Nhu, cậu nói nhỏ thôi, tai vách mạch rừng!"

Tô Giản Nhu lại cười đầy kiêu ngạo: "Sợ gì chứ, quanh đây đều là tai mắt nhà họ Tô, vả lại chuyện đó sớm đã xét xử xong, có gì mà phải kiêng kị. Chẳng ngại nó cho cậu biết, một kẻ tù tội, vô học như nó sẽ chẳng thể nào một lần nữa ngồi lên vị trí Cửu gia phu nhân đâu! Năm xưa đến tư cách thủ khoa đầu vào của học viện âm nhạc tớ cũng có thể thay thế nó, vậy thì vị trí phu nhân đó nó có thể ngồi bao lâu? Chưa kể còn con hồ ly Cố Diệp Uyển kia chưa tỉnh lại, chờ đến khi chúng nó đấu nhau một mất một còn, tớ sẽ làm ngư ông đắc lợi. Hừ!"

Nói xong, cơn thịnh nộ trong lòng Tô Giản Nhu đã vơi bớt, cô ta đưa tay vuốt lại tóc tai, đẩy Lâm Nhã đứng lên: "Được rồi, ra ngoài trước đi, sắp tới giờ G rồi, tớ sẽ ra ngay thôi."

Lâm Nhã chẳng còn cách nào khác, thở dài cầm túi đứng lên đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng chờ là một dãy hành lang dài trải thảm nhung, Lâm Nhã đi tới cuối hành lang, rẽ trái, nơi đó đã có một người đàn ông đứng chờ.

Cô ta mở túi xách, lấy một thiết bị màu đen từ trong túi ra, đưa cho người đàn ông: "Tôi đã làm như các người bảo, Tô Giản Nhu lúc tức giận dễ hành động ngu xuẩn nhất. Việc các anh đã hứa... buông tha cho nhà họ Lâm chúng tôi, nhất định không được nuốt lời!"

Người đàn ông kia nhếch miệng cười: "Việc này Lâm tiểu thư cứ yên tâm, lời của Cửu gia tứ mã nan truy, chắc chắn sẽ không đụng tới nhà họ Lâm, cô cứ yên tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý đi!"

Nói xong anh ta thoáng cái đã biến mất, Lâm Nhã nhìn hành lang chống trơn, chỉ áy náy mất một lúc, sau đó cô ta hít một hơi, xoay người đi về phía ngược lại.

"Tô Giản Nhu, có trách chỉ trách cậu đã quá tự phụ, luôn cho mình là đúng."

...****************...

Giờ G đã đến, Tô Giản Nhu trong bộ lễ phục lấp lánh thướt tha bước từ trên lầu xuống với sự dìu dắt của một nam vệ sĩ, tất cả khách mời đều ngước nhìn lên, tập trung vào người con gái vừa xuất hiện.

Tô Giản Nhu nổi tiếng là người đẹp cao quý nhất Diệp Thành, đến Cố Diệp Uyển - vị hôn thê của Cửu gia cũng phải thua vài phần tư sắc.

Lúc này, khi Tô Giản Nhu còn đang hả hê đứng trên cao nhìn xuống như bậc nữ vương, màn hình chiếu chính giữa sân khấu lại bỗng có chuyển động. Ánh sáng trong cả hội trường cũng biến mất, càng làm mọi người đổ dồn về phía màn hình.

Trên đó lúc này vừa hay xuất hiện khuôn mặt Tô Giản Nhu trong phòng chờ ban nãy. Gương mặt của Tô Giản Nhu rất không vui, cô ta cố giấu sự cáu kỉnh trong lòng khi bị chiếm mất sự thu hút, cũng nhìn sang màn hình chiếu, khuôn mặt từ từ cứng lại.

"Hôm qua... tớ bắt gặp... em gái cậu ở cổng nhà họ Trần, hình như... Cửu gia đã đón cô ta về đấy ở rồi!"

"Con ả tiện nhân đó, nếu không phải vì nó, tớ cũng đâu đến bước đường này! Lẽ ra năm xưa không nên xúi bẩy Từ Tĩnh Lan uy hiếp nó gánh tội thay, mà nên lái chiếc xe đó tông chết luôn cả nó, để cả nó và Cố Diệp Uyển đều biến mất khỏi thế gian này!"

"Giản Nhu, cậu nói nhỏ thôi, tai vách mạch rừng!"

"Sợ gì chứ, quanh đây đều là tai mắt nhà họ Tô, vả lại chuyện đó sớm đã xét xử xong, có gì mà phải kiêng kị. Chẳng ngại nó cho cậu biết, một kẻ tù tội, vô học như nó sẽ chẳng thể nào một lần nữa ngồi lên vị trí Cửu gia phu nhân đâu! Năm xưa đến tư cách thủ khoa đầu vào của học viện âm nhạc tớ cũng có thể thay thế nó, vậy thì vị trí phu nhân đó nó có thể ngồi bao lâu? Chưa kể còn con hồ ly Cố Diệp Uyển kia chưa tỉnh lại, chờ đến khi chúng nó đấu nhau một mất một còn, tớ sẽ làm ngư ông đắc lợi. Hừ!"

"Được rồi, ra ngoài trước đi, sắp tới giờ G rồi, tớ sẽ ra ngay thôi."

Đoạn phim vừa chiếu xong, bên dưới đã có vô số người thì thầm bàn tán.

"Ôi không thể ngờ, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà lòng dạ lại rắn rết, cướp cả công lao của em gái! Nói như vậy cái danh thiên tài đàn tranh hàng đầu Diệp Thành chắc là hão rồi!"

Một phu nhân khác lại nói: "Ban nãy trong đoạn phim cô ta nói gì cơ? Uy hiếp gánh tội thay á? Có phải vụ án tông xe vào vị hôn thế của Cửu gia mấy năm trước không nhỉ?"

"Hình như là thế đó."

"Nếu vậy thì nhà họ Tô thật là ghê gớm, bao che cho hung thủ, đẩy người khác chết thay!"

"Nhưng nghe nói người gánh tội kia cũng là con gái của Tô phu nhân đó, đón từ dưới quê về mà."

Tiếng xì xầm bàn tán ngay một to, to đến mức Tô Giản Nhu nghe thấy được, ngực cô ta phập phồng vì tức.

Con tiện nhân Lâm Nhã, vậy mà dám bán đứng cô ta?

Phía bên kia Tô Trọng Nhân và Từ Tĩnh Lan cũng không khá khẩm hơn, vốn mời phóng viên nhà báo đến để tung tin đánh bóng tên tuổi cho con gái yêu, tạo đòn bẩy để nâng giá trị liên hôn lên, giờ phút này lại hoá thành trò cười.

Lúc này, phía cửa hội trường khách sạn mở bung ra, dẫn đầu là Cửu gia Trần Niệm Lâm, anh ta chắp tay sau lưng, thần thái ung dung đi một mạch tới giữa sân khấu, sau đó đứng nghiêng sang một bên, để lộ ra người mặc cảnh phục ở phía sau.

Anh ta giơ một tờ giấy ra trước mặt Tô Giản Nhu, sau đó nói: "Cô Tô Giản Nhu, bà Từ Tĩnh Lan, xin mời hai vị về đồn với chúng tôi một chuyến với lý do: nghi ngờ bao che hung thủ, uy hiếp người vô tội, cố ý sát hại nạn nhân."

Hai tội danh đầu tiên là nhằm vào Từ Tĩnh Lan, tội danh còn lại nhằm vào Tô Giản Nhu.

Buổi tiệc lập tức nháo nhào, rối bung bét.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK